Chương 3: San bằng Mục phủ

"Mục Thiên ca ca."

Giọng nói thanh thúy như chuông bạc, rơi vào tai Mục Thiên, mưa thuận gió hoà.

Mục Thiên đột nhiên ngẩng đầu, màu hồng trong hai con ngươi biến mất, cả người bình tĩnh lại rất nhiều.

Hắn nhìn Lương Tử Hưng trên mặt đất đã đoạn tuyệt sinh khí, cau mày.

Đây là lần thứ nhất hắn giết người, mặc dù giết là một tên nhục nhã hắn đến cực điểm, nhưng cũng không mang lại một chút thoải mái nào cho hắn.

Giết, là do phải phản kháng, cũng không phải là thủ đoạn, cũng không là bản tính!

"Mục Thiên ca ca, huynh. . ."

Lạc Hề đi tới, nửa khuôn mặt nhỏ sưng đỏ, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ sợ hãi, rõ ràng đã bị hù dọa.

"Này, muội về nhà trước đi, chuyện ở đây, không cần nói một tiếng nào.”

Mục Thiên nặng nề mở miệng, không có kinh hoảng, ngược lại vô cùng trấn định.

"Ừm."

Lạc Hề do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu, quay người rời đi, rất nhanh, bóng lưng đã biến mất.

Mục Thiên nhìn thoáng qua Lương Thiếu Hưng trên mặt đất, sau đó đưa mắt nhìn sang hai người khác, ánh mắt băng lãnh đến mức làm người khác sợ hãi.

"Mục thiếu gia, ta, chúng ta là bị, bị buộc."

Sắc mặt hai người ảm đạm, cảm thấy sống lưng buốt lạnh, đầu lưỡi đều không nghe sai khiến.

"Quỳ xuống!"

Nét mặt Mục Thiên băng lãnh, lạnh lùng nói.

Hai người sững sờ, chợt quỳ xuống.

"Dập đầu!"

Mục Thiên mở miệng lần nữa, vẫn lạnh lùng như cũ.

Hai người kia lúc này mới phản ứng được, lập tức hướng về các linh vị trên mặt đất dập đầu, mặt đất vang lên những tiếng dậm đầu liên tục, hận không thể đem đầu đều dậm lún xuống đất.

Nét mặt luôn lạnh lẽo của Mục Thiên giờ mới hoàn toàn bình tĩnh lại, bắt đầu thử chuyển động tứ chi.

Hắn vừa mới thoát khỏi Cửu U huyền châm, thân thể cũng không có linh hoạt toàn bộ ngay lập tức.

Vừa rồi vì giận dữ nên hắn không có cảm thấy đau, hiện tại tỉnh táo lại, toàn thân đau nhức giống như bị kim đâm.

Bất quá những đau đớn này so với trước kia nhỏ hơn nhiều, mà hắn cũng cảm giác được là chín đạo nguyên mạch đã khôi phục hoàn toàn, thậm chí so với trước kia còn mạnh hơn.

Mỗi một đạo nguyên mạch giống như một con rồng giấu trong cơ thể, phóng thích ra lực lượng bàng bạc.

Lúc trước, khi hắn đả thông toàn bộ chín đạo Nguyên mạch, tối đa có thể bộc phát lực lượng tầm ba ngàn cân. Mà bây giờ có khi lên tới năm ngàn cân.

Võ giả Thông Mạch cảnh lại có lực lượng năm ngàn cân, đây tuyệt đối là phá vỡ nhận thức của võ đạo về lực lượng.

Trong mơ hồ, Mục Thiên cảm giác được nguyên mạch của mình đã nảy sinh một loại biến hóa nào đó, một loại biến hóa nào đó về chất!

Nhưng cụ thể là biến hóa gì, hắn lại không nói rõ ràng được.

"Vân lão, ngươi quả nhiên không có gạt ta."

Khóe miệng Mục Thiên nhếch lên, trong đầu hiện lên một khuôn mặt già nua, đó chính là người đã giúp hắn khôi phục nguyên mạch, Vân lão.

Vân lão, vừa mù lại còn khập khiễng, mười ba năm trước đây xuất hiện tại của của Mục phủ, trưng ra một cái chén bể của người ăn xin.

Lúc Mục Thiên lần đầu nhìn thấy hắn thì đã cho hắn một cái bánh bao.

Về sau, liên tục trong mười năm, mỗi ngày đều cho như thế, chưa bao giờ gián đoạn.

Giữa hai người có sự ăn ý thật sâu.

Mãi đến ba năm trước đây, lúc Mục gia bị diệt môn.

Mục Thiên vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy Vân lão nữa, lại không nghĩ rằng, lúc hắn bị phế nguyên mạch thì Vân lão bỗng nhiên xuất hiện, đồng thời đem Cửu U huyền châm đâm vào thân thể của hắn.

Vân lão nói, chỉ cần hắn có thể chịu đựng được sự thống khổ tận xương do Cửu U huyền châm mang đến trong vòng ba năm, nguyên mạch có thể khôi phục.

Về sau, Vân lão rời đi, tan biến không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giống như chưa từng tồn tại.

"Cám ơn ngươi, để cho ta một lần nữa đứng lên!"

Nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt Mục Thiêt có chút phức tạp, trong mắt trào ra thần sắc kì dị.

Nguyên mạch đã khôi phục, còn đường báo thù của hắn đã tiến lên bước đầu tiên, tiếp theo, chính là lúc hắn từng bước một tới gần Đường Bắc Minh!

Bất quá chuyện trước mặt nên giải quyết là Lương Tử Hưng, đó mới là chuyện hàng đầu.

Lương Tử Hưng tuy là một cái bao cỏ, nhưng sau lưng hắn lại là Lương gia, không thể khinh thường được.

Ba năm trước đây, Mục gia Lương gia Lạc gia, cùng xưng là tam đại gia tộc của thành Thần Phong, là ba đại thế lực, gia tộc mạnh nhất trừ Phủ thành chủ ra.

Sau khi Mục gia bị diệt môn. Sản nghiệp của Mục gia bị phủ thành chủ, Lương gia cùng Lạc gia nhanh chóng chia cắt.

Lương Tử Hưng thân là Tam thiếu gia của Lương gia, lại chết trong tay của Mục Thiên, Lương gia đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Mục Thiên biết, người chân chính muốn từ hôn là Lạc Tử Vũ.

Chẳng qua là Mục gia đã bị diệt môn, Lạc gia nếu lại gióng trống khua chiêng từ hôn, không khỏi để người khác nói ra nói vào, cho nên liền nhờ Lương gia làm giúp.

Mà gia chủ Lương gia cũng hết sức thông minh, cũng không tự mình ra mặt, mà là phái người có ân oán với hắn là Lương Tử Hưng tới.

Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới là Lương Tử Hưng sẽ chết trong tay Mục Thiên.

"Lạc Tử Vũ, nếu ngươi đã muốn từ hôn, ta liền thành toàn giúp ngươi."

Nét mặt Mục Thiên vô cùng âm u, sau một lát, khóe miệng khẽ động một vệt ý lạnh, ánh mắt lạnh lùng.

Sau đó, Mục Thiên cẩn thận từng li từng tí nhặt từng cái linh vị lên, đem tất cả linh vị để vào một căn phòng bí mật phía sau Mục phủ.

"Phụ thân, mọi người tạm thời chịu khó ở trong đây mấy ngày , chờ ta xử lý tốt việc của Lương gia, sẽ làm lại linh đường mới cho mọi người.

Mục Thiên hướng về linh vị bái ba bái, lúc sau mới đi ra ngoài.

Lúc hắn đến viện nhỏ, hai tên người hầu của Lương gia vẫn đang dập đầu không ngừng.

Mục Thiên nhìn hai người, ánh mắt âm trầm, nói ra: "Khiêng thi thể Lương Tử Hưng rồi biến đi, trở về nói cho gia chủ Lương Nghiệp của các ngươi, người là ta giết, nếu như hắn muốn báo thù, tới Lạc phủ tìm ta."

"Đa tạ ân không giết, đa tạ Mục thiếu gia ân không giết."

Hai người đầu tiên là sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng, hướng về phía Mục Thiên dập đầu mấy cái, sau đó vội vàng khiêng Lương Tử Hưng rời đi.

Chờ đến khi hai người kia đi xa, Mục Thiên mới đi vào linh đường.

Tại góc bên dưới của Linh bàn, hắn lục ra một quyển sách bằng sắt rỉ sét, phía trên khắc sâu thẳm bốn chữ: Mục Phong Cửu Kiếm!

Cầm sắt quyển (quyển sách bằng sắt) trong tay, Mục Thiên cảm giác nó nặng đến vạn cân.

Mục Phong Cửu Kiếm, chính là kiếm quyết tổ truyền của Mục gia, từng được Kiếm đạo đại sư đánh giá là kiếm quyết Hoàng giai cao đẳng.

Công pháp và võ quyết khắp thiên hạ được chia làm tứ giai là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, trong đó mỗi một giai vừa vặn chia làm tam đẳng: cao, trung, đê.

Hoàng giai cao đẳng kiếm quyết , cấp bậc cũng không tính là cao, nhưng ở loại địa phương nhỏ như thành Thần Phong này, tuyệt đối là võ quyết cấp chí bảo.

"Lạc gia chủ, năm đó ngươi cùng Mục gia của ta thông gia, chính là vì Mục Phong Cửu Kiếm đúng không."

Mục Thiên nhìn kiếm quyết trong tay, khóe miệng khẽ động, nặng nề nói: "Vì bộ kiếm quyết này, ngươi sẽ trở mặt với Lương gia sao?"

Nói xong, hắn thu hồi kiếm quyết, từng bước một bước ra Mục phủ.

Thời khắc bước ra Mục phủ, Mục Thiên cảm giác được sức ép trên vai trở nên nặng hơn.

Sau ba năm, đây là lần thứ nhất hắn đi ra ngoài Mục phủ, từ giờ khắc này, con đường báo thù của hắn chính thức bắt đầu.

Tiềm Long phá uyên, cầm kiếm ỷ thiên.

Thiếu niên bất bại, máu nóng như ca!

. . .

Cùng thời khắc đó, tại đại sảnh Lương gia.

Gia chủ Lương Nghiệp của Lương Gia ngồi ngay ngắn tại chủ vị, dáng người khôi ngô, tóc ngắn như châm, tựa như một con hùng sư, cực kỳ uy thế.

Lúc này, mặt hắn trầm như nước, ngực hơi hơi chập trùng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cỗ thi thể trên đại sảnh, Lương Tử Hưng!

Thi thể của Lương Tử Hưng, máu thịt be bét, khuôn mặt nát thành thịt nát, hoàn toàn không còn ra dáng người.

"Hưng Nhi chết rồi, chết tại thành Thần Phong, chết tại Mục phủ, chết trong tay của tên nhóc phế vật Mục gia.”

Lương Nghiệp nặng nề mở miệng, thanh âm khàn giọng, tựa như hùng sư.

Bên ngoài thân thể của hắn có một luồng hào quang nhàn nhạt lưu động, lộ ra áp lực vô hình.

"Đại ca! Hãy để ta đi chặt đầu tên tiểu tử kia, dùng đầu của hắn tế điện Hưng Nhi!"

Phía dưới Lương Nghiệp, nhị gia của Lương gia là Lương Chiêu đột nhiên đứng lên, nặng nề gầm thét.

"Mạng của Hưng Nhi, một tên phế vật như hắn có thể đền nổi sao ?”

Lương Nghiệp đột nhiên đứng lên, một chưởng vỗ xuống, chiếc ghế dưới chân đứt làm đôi.

Đôi mắt hắn tụ khí đỏ bừng, khí tức cả người âm u đáng sợ, mỗi chữ mỗi câu gầm nhẹ nói: "Ta muốn san bằng Mục phủ, đào mộ tổ ba đời của Mục thị!"