Chương 2: Dị Khởi

Tôn Hà dự định trở về gia phủ, trên đường về cảm khái không thôi.

Xung quanh cây cỏ tươi tốt, chim muông ríu rít không thôi, không khí trong lành sảng khoái, vốn chỉ là con đường nhỏ này là độc đạo nối thẳng tới gần nhà hắn, hắn hai tay chấp sau lưng, đôi mắt đăm đăm trầm tư suy nghĩ, đi một vài bước rồi lại lùi lại.

Có vẻ vừa ngộ ra đạo lí nào đó.

" Tối nay liệu nên ăn canh sâm vạn năm hay tủy đá mạch đây, nghĩ thôi cũng khó chọn quá đi! Thôi chén cả hai vậy. Mà bổ quá cung không tốt thôi thì mai mang chút cho Hàn huynh là được rồi

" Mình làm người quả thật vận khí quá tốt rồi.

Hắn cứ mải mê suy nghĩ không thôi, rồi dần dần một cảm giác khó hiểu lâng lâng hiện lên, con đường đang đi bỗng trở nên khô nóng,bàn chân hắn bỗng lún xuống, không khí trở nên ngột ngạt oi bức, vô thức nhìn ra xung quanh bỗng chốc địa phương trở nên xa lạ, phóng tầm mắt khắp nơi bao trùm bởi màu nâu đỏ, cát vàng trải dài dường như vô tận.

Hắn đã bị lạc vô một địa phương kì lạ rồi.

Tôn Hà chẳng hề lo lắng ngược lại còn tỏ ra thích thú, trước sự buồn tẻ là một cuộc phiêu lưu mới mở ra.

' Trời đúng là hiểu ý ta mà, cái địa phương nhỏ bé này thật mới mẻ quá đi

Giữa sa mạc cát, gió và nắng cùng cực một con người bé nhỏ phi như bay trước các cồn cát.

Sau ngày đầu hắn vẫn duy trì tốc độ của mình, vẻ mặt vẫn ngạo nghễ nói

" Địa phương này cũng chẳng nhỏ a nhưng nhân sâm vẫn còn phải đợi ta về ăn a

Ngày sau sau nữa vẫn vậy cho đến ngày thứ mười,

Một tia bất an dần dâng nên trong lòng hắn, điều đó làm hắn trở nên khẩn trương, mắt trăm trăm nhìn về phía trước, chân không khi nào ngơi nghỉ,

'Địa phương này quả rộng'

Cảnh sắc vẫn vầy vẫn là cát , cát và cát, tự hỏi liệu hắn đã đi được bao xa..

Lại thêm mười ngày thời gian nữa trôi qua.

Dường như thách thức hắn ,xung quanh vẫn trải dài cát, hắn đạt đến Linh Úy đỉnh phong vốn vượt qua ngừơi thường, có thể phi hành trăm dặm, tuy vậy thân thể này chỉ mới mười hai tuổi non nớt lại chưa từng trải qua khó khắn khó có thể chịu được.

Rồi cứ thế là tròn nửa năm hắn ở trong cái địa phương qoái quỷ này.

Vẻ tiêu dao ngày nào giờ cũng chỉ như một người man di, nước da trắng sứ giờ đã ngăm lại, mắt hắn trở nên mịt mù chẳng thế nhìn rõ nữa, đôi môi khô lại nứt nẻ, chỉ duy có mái tóc bạc tuy đã rối bù nhưng vẫn nổi bật sáng nên giữa sa mạc khô cằn.

Ánh mặt trời bây giờ đối với hắn trở nên thật khó chịu,bức bối, cái nóng ra trải khắp người hắn ran rát nhưng đó chưa phải là tất cả nếu ban ngày như vậy thì ban đêm càng khổ hơn cái lạnh cắt ra cắt thịt thổi vào hắn thấu đến tận xương, tiếng gió rít gào luôn xô đẩy, có lẽ hắn không chiu nổi nữa rồi tiếng thầm kêu hắn nằm xuống luôn vang vọng.

Mấy ngày gần đây hắn chợt nhận ra sa mạc này không chỉ là cát.

Từng đùn cát sới tung lên lao về phía hắn, đột ngột né tránh, hắn nhìn kĩ thứ chui lên khỏi cát.

Một loại sinh vật ghê tởm với vẻ ngoài của một con sâu nhưng cơ thể lại to tới không thê tin nổi, hàm răng sắc nhọn lởm chởm trong miệng nón, nếu để bị nuốt thì chỉ có thành thịt xay.

Con trùng này đuổi bám hắn không dời, hắn cứ chạy nhưng rồi cũng không phải là cách đành vận dụng ít pháp lực sót lại nhảy cao lên không trung.

Xú Trùng mới bất lực bỏ đi.

Mệt mỏi, đêm đó vừa định chợp mắt thì xung quanh âm thanh rít gào ghê rợn suất hiện , rùng mình, sáu cồn cát lao về phía hắn như một dòng chảy giữa sa mạc

"Má nó chứ!

Hắn theo bản năng bật dậy trốn chạy chỉ kịp than được mấy tiếng.

Cả người hắn uể oải nhưng chân vẫn cứ bước đi, luôn tự trò chuyện với bản thân tự than tự khuyên nhủ, hắn không điên, hắn làm vậy để không đánh mất bản thân thôi, không nghỉ ngơi bởi nếu dừng lại hắn chẳng thế thức dậy nổi nữa.

Vì tu luyện nên hắn cũng chẳng cần ăn uống gì nhưng giờ hắn đói, khát không thể chịu được, cồn cào.

Nhưng trời nào có tuyệt đường sống của hắn.

Trước mắt hắn là một ốc đảo nhỏ giữa sa mạc, " nước, nước, nước..'

Hắn vừa gào nên vừa chạy về phía ốc đảo,rồi một phút giây bất cẩn hắn chớp mắt một cái.

Cả ốc đảo bỗng dưng biến mất , sững sờ và tuyệt vọng, hắn chợt nhận ra đó chỉ là ảo ảnh, thứ níu giữ hắn lại là ý chí cũng biến mất.

Nằm trên bãi cát này, muốn cười nhưng cũng chẳng đủ sức, muốn khóc nhưng nước mắt cũng chẳng thể tuôn ra, nhìn vào ánh mặt trời đỏ rực hắn biết cuộc đời hắn đã chấm hết.

Kí ức mười hai năm qua tua ngược lại trong tiềm thức hắn, hình ảnh gia gia, phụ mẫu , Thư huynh hiện nên.

" Ta không cam lòng a, ta mới ở nhân thế được mười hai năm thôi, còn quá sớm để ....

Không kịp trăn trối cả cơ thể hắn chìm vào trong cát ấm .