Chương 3: Cổng Đá

Ấm, rất ấm, cả cơ thể hắn vô cùng thoải mái, cái cảm giác được bao bọc này thật quen thuộc.

Cuộn mình lại cái cảm giác nguyên thủy này, phải rồi giống với như hồi hắn vẫn nằm trong bụng mẹ vậy.

"Thật thoải mái vô cùng"

Hắn luôn tự nhủ như vậy.

Lười biếng!luôn bảo trì trạng thái không biết đã như vậy bao lâu.

Dần dần có gì đó không ổn, bản năng luôn mách bảo hắn hãy tỉnh dậy thật nhanh nhưng đầu óc hắn vẫn mơ màng.

Cứ như vậy một năm lại trôi qua.

Choàng tỉnh!

Như sau một giấc mộng dài, Tôn Hà vươn người, cố gắng thoát ra khỏi tầng nước này.

Trong một khoảnh khắc cái cảm giác yên bình thoải mái đó vẫn còn trong tâm trí hắn, cơ thể hắn dần thích nghi trở lại.

Đối mặt với thực tại.

Ngột ngạt, cả người hắn run nên cố ngụm từng ngụm khí vào trong rồi ho sặc sụa, hắn ho không ngừng như muốn tống toàn bộ thứ nước còn kẹt trong phổi hắn ra.

Rồi thứ hắn phun ra là một ngụm máu đen.

Người thiếu niên cố gắng mở mắt nhưng thứ ánh sáng chói lòa hiện lên khiến hắn phải giơ tay trái ra che lại.

Di chuyển một cách khó khăn cuối cùng hắn cũng lết được nên bờ.

Nằm vật ra trên bờ, cơ thể hắn nhẹ nhõm hẳn ra, sự tỉnh táo cuối cùng cũng trở lại với hắn, hắn nhớ lại tất cả , tên hắn là Tôn Thiên Hà , gia tộc hắn , người thân hắn." Vậy là ta lại sinh ra lần nữa.

Mất một lúc mắt hắn cũng thích nghi được.

Nhìn ra xung quanh, nơi này không thấy được bầu trời, mái vòm phía trên đen kịt cùng từng dãy dị thạch phát quang cung cấp ánh sáng lạ, có lẽ hắn đang ở trong một hang động

Cái hang này rất lớn, trần hang cao vô cùng, giữa lòng hang là một cái hồ rộng vài chục trượng.

Đây chính là cái hồ mà hắn vừa thoát ra khỏi, nước hồ có mầu hồng nhạt tỏa ra mùi hương dịu. Linh khí trong hồ khá nồng đậm ngay cả mắt trường cũng có thể thấy như làn sương mỏng.

Dưới lòng hồ là một phiến đá đỏ thẫm luôn tỏa ra linh khí cung cấp cho hồ cùng với đó là mấy cái mạch nước nhỏ chảy xuống chỉ cỡ lòng bàn tay.

Hắn thử rạch một vết thương nhỏ rồi nhúng ta vô hồ thì thấy vết thương biến mất ngay tức khắc.

Với người vừa trải qua chuyện sinh tử thì đây tuyệt đối là bảo vật phòng mệnh cho hắn nha, ánh mắt hắn sáng lên rồi cố rót lấy vài bình .

Nhìn lại thân thể mình, cũng đã cao thêm mấy phân, cơ thể thêm cường tráng, nước da thêm sáng khuôn mặt càng thêm anh tuấn nhưng khó hiểu tu vi hắn không tăng lên vẫn dừng lại ở Linh úy đỉnh phong. Ngồi sếp bằng xuống hấp thụ linh khí nơi này .

Kì lạ linh khí giờ đây bị cơ thể hắn bài xích không hấp thu được, càng cố hấp thụ cơ thể hắn càng thêm mệt mỏi.

"Thứ nươc hồng hồng này đã cứu ta nhưng cũng làm biến đổi cơ thể ta ha

Không nghĩ nhiều hắn liền đứng dậy tìm kiếm xung quanh nhưng không phát hiện gì nhiều chỉ thấy được một ngôi mộ nhỏ cùng với một cái ngách hang khác .

Đi đến gần ngôi mộ lục nọi vài cái, ngôi mộ này bị cỏ dại cung cây cối um tùm còn bia đá bị rêu xanh phủ kín, trông có vẻ hoang phế nhưng vẫn nhìn được mấy chữ đề tên Lục Hạo.

Hắn tìm thấy nhiều bình dược cùng đồ tế nhưng quá thời gian đã hỏng hết chỉ vơ dược mấy kiện vải quấn tạm quanh người vì dù gì đến giờ hắn vẫn không mảnh vải che thân cứ lồ lộ cả ra, tuy sợ đồ cúng nhưng có mặc vẫn hơn .

Dù không để lai cho hắn được cái gì thôi thì vị cao nhân này cũng coi như có duyên với hắn.

" Ta thay thân nhân ngài giúp ngài một chút nha Lục Hạo tiên sinh

Nói xong hắn bắt tay vào việc dọn dẹp nhổ hết cỏ cùng cây cối xung quanh rồi lau cho bia mộ một chút cuối cùng lạy một cái rồi bỏ đi.

Hắn vừa quay mặt đi thì một tia sáng mờ màu xanh lam liền nhẹ nhàng chui vào thái dương hắn.

Tôn Hà liền theo đường ngách hang muốn là đi theo đó ra ngoài nhưng đi mãi nửa canh giờ mà vẫn chưa thấy điều gì khác lạ chỉ thấy con đường này càng ngày càng tối , ánh sáng phát ra từ dị quang thạnh hắn mang theo như bị hút vào trong.

Cẩn thận chậm dãi từng bước đi không biết điều gì ẩn sau từng bước đi của hắn, hắn cứ đi mãi mất độ ba tháng sau, hắn lại một lần nữa thấy được ánh sáng mặt trời lấp ló cửa hang , lối ra ngay trước mặt hắn.

Đến lúc này không thể cản được niềm vui trong hắn, Tôn Hà vội chạy thật nhanh lao ra khỏi hang.

Ngay sát lối ra sao không hiểu sao hắn lại thấy cảnh này khá quen thuộc.

" Cạnh :\"

Hắn đạp phải thứ gì đó rồi sàn nhà vội sụp xuống.

Rơi xuống nơi sâu nhất của mật thất. Hắn cười như được mùa rồi khóc mất nửa ngày mới bình tĩnh lại được.

"ÔNG TRỜI ĐÚNG LÀ MUỐN TRÊU ĐÙA TA MÀ"

Hắn lại lê đôi trân mình đi đi khắp cho đến khi gặp được một cánh cổng lớn đề 'TẦng 1 Vạn trùng cốc "

Cánh cổng này trông khá quỷ dị, được trạm khắc vô cùng tinh xảo trên đó miêu tả một toán quân vạn người chiến đấu với hàng trăm vạn con quỷ, nhìn sống động như được tham gia vào trận chiến đó vậy.

Tôn Hà cũng hơi chùn tay chưa vội mở cửa nhưng nghĩ lại hắn mới thế đã sợ.Cùng với biểu cảm trở lên phong phú vừa sợ hãi xong đã chuyển sang vui mừng, ánh mắt trở nên sắc lạnh

" Không hiểu vì sao ta lại lạc đến nơi này nhưng vẫn sống đến bây giờ chắc chắn phải là kì ngộ rồi.

Ta đã như đã chết một lần rồi thì phải cố mà sống sao cho thỏa đáng chứ

Cố gắng chấn an bản thân hắn từ từ mở cánh cổng này rồi bước vào.