Chương 1: Khởi Đầu

Mười hai năm trước Hà Tiên lục địa phát sinh chuyện lạ ,ngày rằm tháng riêng một ngôi sao băng bay ngang qua lục địa, dự báo về một thiên tài nghịch thiên sẽ suất thế, ai cũng có cảm giác thấy điềm báo như vậy nào ngờ ngay đêm hôm đó là cả một cơn mưa sao băng oanh oanh rơi xuống lục địa.

Má nó!

"Thiên tài gì mà nhiều vậy, lại rơi xuống đúng ngày cháu đích tôn của ta ra đời chứ.

Lão tổ Tôn Thiên Tinh vừa vận dụng công pháp cấp bậc Chúa tể nhị trọng thiên oanh kích từng tảng thiên thạch lao tới Hư Hạ thành.

"Haha vừa cùng lúc cháu gái ta ta ra đời hay ghép đôi cho chúng ha.

Lão nhân vừa nói là lão tổ Điệp gia Điệp Từ Linh cũng là một lão bất tử Chúa tể nhị trọng thiên, khác biệt hẳn với Tôn Thiên Tinh dáng người vạm vỡ lực lưỡng cùng với mái tóc đỏ hung trông chẳng khác dã thú thì Điệp Từ Linh thanh mảnh nhưng toát ra vẻ phiêu diêu bất phàm.

"Lão già Hồ Tâm đâu sao không tới còn bận việc quan trọng hơi cả bảo vệ tòa thành này sao.

" Hắn lại bận đi đâu đó rồi nghe nói mới tìm được dược liệu giúp đột phá cao giai.

"Cố gắng xong việc đêm nay rồi nhanh đến xem mặt cháu trai ta

Cả đêm đó Hư Hạ thành sáng rực bởi thiên thạch và công pháp của hai vị chúa tể, phải nói để hai vị này suất thế đến nay cũng là lần đầu tiên sau năm trăm năm, khỏi nói phàm là người tu võ đạo thấy cảnh tượng này cũng khắc sâu coi như mơ ước mục tiêu

Tại Hư Hạ thành này nói xem người nào nhàn rỗi nhất thì đó chính là Tôn Thiên Hà, có thể nói mọi thú vui trong thành hắn đều thử qua đến nỗi chán ngán chỉ duy có Thanh lâu là chưa được ha, tuy chỉ mới mười hai tuổi nhưng đạt đến Linh úy đỉnh phong cũng bình thường như bao thiên tài trong tam đại tộc ấy chứ, mà đó là do hằng ngày đều ăn toàn dược tài trân quý ngay cả các Linh Tướng cũng đỏ mắt chứ công pháp tu luyện hắn chưa đọc nửa chữ , ai biểu hắn là cháu đích tôn của Lão tổ Tôn gia .

" Haiz cũng khó trách nhân gian nhàm chán vậy nên người ta mới lao tâm tu hành chứ, chắc tiên giới nhiều cái thú hơn

Thôi thì tới chỗ Hàn Thư sư huynh lấy ít đạo vậy.

Hắn liền tới một tòa cốc lớn được bao quanh bởi cấm chế dày đặc, chắc chỉ có mình hắn mới có thể ra vào dễ dàng vậy thôi.

Cũng phải bởi bởi Hạ linh cốc này ẩn chứa lượng linh khí khắp nới cực kì thích hợp cho việc tu luyện nên gới hạn chỉ thiên tài hạch tâm đệ tử của gia tộc mới được tu luyện trong đó

Mà cả tòa cốc này chỉ có mình Tôn Hàn Thư tu luyện mới có thể thấy được gia tộc coi trọng thế nào.

Tản mạn khắp cốc thư thả mãi Thiên Hà mới tới được chỗ của vị sư huynh Hàn Thư kia.

Nhìn vị sư huynh thần thái phiêu diêu dưới thác cũng khiến tâm tính của hắn dao động chút nhưng chỉ một chút mà thôi

"Còn đứng đó, tới đây có việc gì

"Vẫn là Thư huynh hiểu đệ

Hai người cùng tới một cái am nhỏ nói chuyện

"Thư huynh liệu biết vì sao người ta lại tu luyện võ đạo không ?

Hắn hỏi cho có thế thôi chư cũng đếch hiểu mình nói cái gì chẳng qua lão tổ bảo hắn mỗi ngày đều tới đây để vị sư huynh này dạy dỗ nên hắn thường đem câu hỏi nào nghe có vẻ thấm thúy từ chỗ mấy trưởng lão đem về hỏi vị sư huynh này rồi nói chuyện phiếm cho qua ngày thôi.

Từ đó đến giờ cũng được hai năm rồi mà võ công một chút cũng có học gì đâu chỉ thấy vị Hàn huynh này càng ngày càng khủng bố.

"Làm người ai chả muốn đứng trên thiên hạ, người muốn làm Kiếm tôn tìm kiến danh vọng lưu truyền ,kẻ lại truy cầu sự bất tử ,còn ta cũng có mục đích riêng khó nói bất quá đừng gọi là sư huynh nữa"

Tôn Hàn Thư cũng thuộc Tôn gia nhưng là dòng ngoại thích từ nhỏ đã thấm nhuần tư tưởng phân biệt này, luôn tự cho mình là con tốt để phục vụ gia tộc ,ngay cả cha mẹ cũng mất trong môt lần bảo vệ một vị trưởng lão,chỉ trách họ không đủ sức mạnh.

Vậy nên Hàn Thư sau khi được Lão tổ đích thân nhận làm đệ tử thì điên cuồng tu luyện trong tòa cốc này ,nay mười bảy tuổi nhưng đạt đến Linh Tướng đỉnh phong, nhìn khắp thiên hạ liệu có mấy ai cộng thêm công pháp đặc thù là tuyệt thế thiên tài.

Hai năm trước mệch thay đổi được lão tổ chỉ định thành người tâm phúc chỉ dạy và bảo ban cho Hà công tử.

Nói ra thì xấu hổ vốn Hàn Thư là nữ nhi nói vậy khác nào nhận Thiên Hà là nam nhân của mình nhưng hóa ra đó mới là một thằng nhóc mười tuổi mặt mày cũng sáng sủa, đôi mắt tinh lanh đặc biệt là mái tóc bạc trắng toát lại còn suốt ngày nói đạo lí như mấy lão già, khỏi nói ai nhìn vào cũng thấy như vị tiên nhân nào giả vờ trêu trọc biến thành. Mới đầu chỉ vì mệnh lệch lão tổ nên không tỏ ý phiền phức rồi dần qua hai năm ngày nào hắn cũng đến nói chuyện khiến việc tu luyện của nàng bớt nhàm chán cũng sinh ra sự yêu thích không thôi chỉ mỗi hắn suốt ngày gọi là Hàn huynh này Thư huynh nọ ,chẳng nhẽ việc vùi đầu tu luyện khiến nàng giống nam nhân sao.

Hàn Thư vốn vóc người thanh tú, vì trong sơn cốc hoài nên nước da đã trắng lại trôi chảy, nhan sắc thì khỏi nói tuyệt là mĩ nhân nhưng công pháp tu lại là Quân Ảnh công pháp tạo ra cả một đạo quân từ bóng của mình khiến ai nhìn thấy nàng thì trước tiên thấy bóng vị tướng quân quá lớn nên người ngoài nhìn vào khí chất rất nam nhân ngay kể cả Thiên Hà cũng chỉ thấy vị sư huynh này ngày càng xinh đẹp cũng không nghĩ gì nhiều .

"Ngươi vốn nam nhân sao không chăm chỉ tu luyện mà ở Linh úy mãi vậy ?

"Sao huynh nói cứ như ở đây mình đệ là nam nhân vậy. bất quá làm người ngoài tu luyện cung cần thời gian nghỉ ngơi mà ngẫm về đại đạo.

Nói mồm vậy thôi chứ gia gia hắn là Chúa tê' lại có vị sư huynh thiên tài này bảo hộ hắn cần gì tu luyện, này ăn dược liệu cũng đủ duy trì thọ nguyên chán rồi.

"Thôi! đệ về đọc sách tiếp đây, cáo từ

Nhìn bóng lưng hắn đi xa lòng nàng có chút buồn ,vốn dĩ dòng ngoại thích chỉ một lòng phục tùng cho dòng chính thất là hắn nhưng lòng nàng dâng nên cảm giác muốn bảo hộ độc chiếm hắn, chuyện này khiến nàng khổ tâm mấy tháng qua. Rồi nghĩ về việc hắn trở lại ngày mai nàng cũng vui hẳn nên

"Thật muốn chụp cho hán cái vòng cổ quá !

Còn phía Thiên Hà hắn nghĩ đơn giản vậy nhưng trời đâu muốn vậy ai biết chuyện gì đợi hắn sau đó.