Trương Nhược Trần hiện đang ở quốc gia gọi là “Vân Võ Quận quốc”, chẳng qua một cái quận quốc trong ngàn vạn cái ở Côn Luân giới Đông vực.
Cái gọi là quận quốc, kỳ thực chính là quận đệ nhất của Trung Ương Đế quốc, mỗi năm nhất định phải nộp thuế lên Trung Ương Đế quốc.
Thân phận bây giờ của Trương Nhược Trần, chính là con thứ chín của Vân Võ Quận vương.
Nằm trên giường gỗ lạnh như băng, Trương Nhược Trần vẫn suy tư về đại điển tế tự ngày mai.
-Cổ thân thể của nguyên chủ, có thể đến mười sáu tuổi cũng không mở ra Thần Võ ấn ký, nhất định là bị chư Thần vứt bỏ. Ta phải làm sao mới có thể có cơ hội lớn hơn mở ra Thần võ ấn ký.
Tại Côn Luân giới, muốn mở ra Thần Võ ấn ký, phải được Thần linh nhận định. Tại thười gian diễn ra đại điển, chư Thần sau khi hưởng dụng tế phẩm , sẽ ban cho một ít người thiên phú Thần Võ ấn ký, giúp bọn hắn mở ra cánh cửa tu luyện.
Người có thiên phú càng cao càng sớm được đến Thần Võ ấn ký.
Trương Nhược Trần đời trước , thời gian thai kỳ , liền mở ra Thần Võ ấn ký, có thể nói trời sinh kỳ tài.
Đời này , đến mười sáu tuổi , lại có thể không mở ra Thần Võ ấn ký, trên cơ bản chính là bị chư Thần vứt bỏ. Cho dù ngày mai có đi tham gia đại điển tế tự , hầu như cũng không có khả năng mở ra Thần Võ ấn ký.
Trương Nhược Trần không cách nào ngủ được, từ trên giường ngồi dậy, trong tay nắm một tinh thạch hình thoi màu trắng , hai đầu sắc bén, chính giữa óng ánh sáng long lanh, không một chút tạp chất.
Hắn bắt đầu nghiên cứu Tinh thạch, có thể nó sẽ giúp mình được vị Thần nào đó nhìn trúng, mở ra Thần võ ấn ký.
Viên Tinh thạch màu trắng này là lễ vật Minh Đế đưa cho hắn vào lúc hắn làm lễ trưởng thành.
Trương Nhược Trần cũng không biết Tinh thạch màu trắng này cuối cùng là vật gì, chẳng qua là đeo nó theo bên mình . Không nghĩ tới, khi hắn tới tám trăm năm sau, nó vẫn ở trên người mình.
-Ta từ tám trăm năm trước tới đây , nói không chừng liền cùng nó có quan hệ.
Trương Nhươc Trần nắm chặt Tinh thạch, nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện lên thân ảnh của phụ thân , không biết phụ thân còn sống trên đời hay không?
Một đêm này, Vương thành nổi lên tuyết lớn.
Sáng sớm ngày thứ hai, toàn bộ Vương thành đều bị tuyết phủ một lớp thật dày, từng tòa cung điện , lầu các , đình đài đều bị bao phủ một tầng băng dày.
Cả năm rét lạnh nhất là ngày đông chí này. Toàn bộ võ giả ở Vương thành hội tụ đến bên ngoài từ đường chư Hoàng., dưới sự hướng dẫn của Quận vương làm lễ tế tự chư Thần.
Bên ngoài từ đường chư Hoàng , dùng cự thạch xây một tòa tế đàn cổ kính. Trên tế đàn, không chỉ có vạn con súc vật như trâu, dê , heo…, còn có cường đại Man thú bị xích sắt khóa lại.
Văn võ bá quan, tu sĩ võ đạo, Vương tử , các phi tần, vô số thiếu niên cùng thiếu nữ chờ đợi mở ra Thần võ ấn ký, thậm chí có cả trẻ sơ sinh nằm trong tã lót.
Đây là một buổi lễ long trọng của cả nước, không chỉ có Vương thành, mà mỗi một tòa thành trì, mỗi một cái trấn nhỏ, mỗi một cái thôn xóm của Vân Võ Quận Quốc đều cử hành lễ tế tự.
-Cửu đệ,ngươi đã mười sáu tuổi, cho dù tham gia đại điển tế tự cũng không có khả năng thu được Thần Võ ấn ký, hà tất tới làm cho mất mặt xấu hổ?
Bát vương tử Trương Tể chắp hai tay sau lưng, cười châm chọc.
Lục vương tử đứng bên cạnh Bát vương tử, gương mặt lạnh lùng nói:
-Đều nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, đều bất đồng. Phụ vương là nhân vật anh hùng bực nào mà lại sinh ra phế vật như ngươi, mười sáu tuổi mà Thần Võ ấn ký không mở ra, mặt mũi Vương tộc đều bị ngươi làm cho mất hết. Ngươi còn sống trên đời làm gì? Vì sao ngươi không chết đi?
Những lời này nói xong thì cho qua, nhưng đây đều là những lời các vị vương tử ở đây muốn nói.
Thân tình ở nhà Đế vương rất là bạc, giờ khắc này thể hiện vô cùng tinh tế.
Tại Côn Luân giới, không có nhiều người có khả năng mở ra Thần võ ấn ký, mười người thì chỉ có một người. Có thể nói địa vị của mỗi vị Võ Giả cực cao.
Dĩ nhiên đối với cường giả Võ Đạo lại là chuyện khác. Cao thủ Võ đạo có huyết mạch cường đại cũng sẽ truyền thừa cho hậu nhân, xác suất mở ra Thần võ ấn ký cũng lớn hơn nhiều.
Vân Võ Quận Vưong có tất cả chín nhi tử, thì có tám nhi tử đã mở ra Thần võ ấn ký, duy chỉ có Trương Nhược Trầnđã mười sáu tuổi vẫn không mở ra Thần Võ ấn ký, làm Vương tộc trở thành trò cười trong thành.
Rất nhiều người đều cười xưng hắn là “ Hổ phụ sinh khuyển tử”. Thậm chí ở trong triều còn có một chút tin đồn, Trương Nhược Trần không phải con ruột của Vân Võ quận vương. Mặc dù chỉ là lời đồn đại, nhưng cũng đủ làm mặt mũi người trong Vương tộc đen lại. Vì nguyên do này, những vương tử kia phần lớn đều cho rằng Trương Nhược Trần là sỉ nhục của Vương tộc,căn bản không coi hắn là huynh đệ, hận không thể để hắn chết sớm.
Mấy năm gần đây, ngay cả Vân Võ quận vuong cũng có chút xa lánh hắn cùng Lâm phi. Các phi tần khác cùng vương tử bài xích, đêm qua, Trương Nhược Trần cùng Lâm phi rốt cục bị đuổi khỏi chủ điện, bị ép tới Thiên Điện.
Trương Nhược Trần lẳng lặng đứng đó, không để ý đến lời nói của Lục vương tử và Bát vương tử.
Ngươi khổng đủ thực lực, bất kỳ lời nói tranh chấp nào sẽ chỉ làm người khác càng xem nhẹ ngươi.
Lâm phi đứng cùng chỗ với các phi tần khác, thấy sự bài xích của các vương tử với Trương Nhược Trần đau lòng không thôi, nhưng lại không có biện pháp nào.
-Đại điển tế tự bắt đầu!
Quốc sư Vân Võ Quận quốc đứng trên tế đan, nâng quyển trục đọc vang lên. Sau đó phía trên tế đàn từng cái đại hào giác được thổi lên, từng cung nữ y phục rực rỡ gõ vang khánh, chuông nhạc,chiêng… đủ mười sáu loại nhạc khí.
Hàng vạn con súc vật bị giết chết, lấy máu tế bái trười đất.
Mùi máu nồng nặc hóa thành một cột sáng to lớn , xông thẳng lên trời, đem tầng mây đánh tan, chiếu thẳng giữa trời.
Dịch: Akay85