Chương 1: TÁM TRĂM NĂM SAU

"Trì Dao, ta đối với ngươi là tình cảm chân thành, ngươi vì sao muốn giết ta?".

Trương Nhược Trần hét lớn một tiếng, bổ nhào về phí trước đột nhiên ngồi dậy, chiếc giường mạ vàng vang lên tiếng " kẽo kẹt".

Phát hiện thật ra chỉ là một giấc mơ, Trương Nhược Trần mới thở ra một hơi thật dài, dùng ống tay áo lau khô mồ hôi trên trán.

Không! đây không phải giấc mơ! Mọi chuyện hắn cùng Trì Dao công chúa đã phát sinh, như thế nào chỉ là một giấc mơ?

Trương Nhược Trần vốn là một trong chín đại Đế Quân ở Côn Luân giới, hắn là con trai độc nhất của Minh Đế. Năm hắn sắp mười sáu tuổi nhờ vào thể chất nghịch thiên đã tu luyện tới Thiên Cực Cảnh đại viên mãn.

Nhưng là, ngay tại lúc hắn trở thành Thiên Cực Cảnh đại viên mãn trẻ tuổi nhất tại Côn Luân giới lại chết trong tay vị hôn thê thanh mai trúc mã đó là công chúa Trì Dao.

Trì Dao công chúa là nữ nhi của một trong chín đại đế quân "Thanh Đế".

Minh Đế cùng Thanh Đế là bạn tri kỷ, Trương Nhược Trần cùng Trì Dao công chúa là chỉ phúc vi hôn, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng nhau tu luyện.

Một tư thế hiên ngang, một mỹ mạo tuyệt luân có thể xưng Kim Đồng Ngọc Nữ , ai cũng nghĩ đây là một giai thoại trong tu luyện giới. Trương Nhược Trần làm sao cũng không thể ngờ , Trì Dao công chúa lại ra tay với hắn.

Khi Trương Nhược Trần tỉnh lại , phát hiện mình đang ở tám trăm năm về sau'

Theo hắn biết, tám trăm năm trước Trì Dao công chúa đã bình định cửu quốc, Côn Luân giới Cửu Đế đã triệt để trở thành quá khứ, biến mất khỏi lịch sử. Sau khi thống nhất cửu quốc thì thành lập Trung Ương Đế Quốc , trở thành Nữ Hoàng đương lập gọi là Trì Dao Nữ Hoàng.

Thời đại này chỉ có Trì Dao Nữ Hoàng là Hoàng giả, thống trị thiên hạ, uy lâm tám phương,

"Nàng vì sao giết ta? Tâm của nàng sao lại độc ác như thế? Hay là tâm địa của nữ nhân đều hung ác như vậy?"

Tâm của Trương Nhược Trần chìm như sắt, đầy bụng nghi vấn nhưng không ai có thể giúp hắn giải đáp.

Tám trăm năm đi qua, cảnh còn người mất, ngoại trừ tu vi tuyệt thế, Trì Dao Nữ Hoàng vẫn trẻ trung như xưa, bất lão bất tử. Những người quen trước kia, toàn bộ đã biến thành bạch cốt, hóa thành cát vàng.

Cho dù bát diện Cửu Đế năm đó uy phong cỡ nào, cũng đều mất tích ở nhân gian, chỉ còn lại những cố sự truyền kỳ về họ.

"Kẹt kẹt!"

Một mỹ phụ đẩy cửa bước vào, nhìn Trương Nhược Trần đang ngồi trên giường thất thần, mang theo ánh mắt ân cần hỏi thăm: " Trần Nhi, con lại gặp ác mộng?"

Mỹ phụ trước mắt này là Vân võ Quận Vương Vương phi, là mẫu than của Trương Nhược Trần , Lâm Phi.

Nguyên thân bởi vì thân mang trọng bệnh nên ba ngày trước đã qua đời. Trương Nhược Trần sau khi bị Trì Dao công chúa giết chết, hồn phách của hắn đã nhập vào thân thể này. Trùng hợp là thân thể này cũng gọi là Trương Nhược Trần. Lúc mới tỉnh lại, Trương Nhược Trần rất bài xích Lâm phi. Dù sao đối với hắn Lâm phi cũng chỉ là một người xa lạ.Nhưng qua ba ngày tiếp xúc, Trương Nhược Trần nhận ra Lâm Phi là thật lòng quan tâm đến hắn, khi TRương NHược Trần gặp ác mộng tỉnh giấc , nàng không màng đên trời đông giá rét , lập tức chạy đến phòng của Trương Nhược Trần.

Ở kiếp trước , Trương Nhược Trần chưa bao giờ gặp mẫu thân. Nghe nói, lúc hắn sinh ra mẫu thân vì sinh khó nên đã tạ thế, Không nghĩ tới, nhờ mượn xác hoàn hồn, hắn lại có một vị mẫu thân hết lòng thương yêu hắn. Nếu nói sự thật cho nàng, chăc nàng không thể chịu được sự đả kích này.

Trương Nhược Trần nhìn mỹ phụ trước mắt, cặp mắt trở nên nhu hòa, mỉm cười đáp: "Mẫu thân, người không cần lo lắng cho con, chỉ là một giấc mộng mà thôi".

Lâm phi hất mũ lông chồn xuống, ngồi bên cạnh giường TRương Nhược Trần , vuốt ve cái trán của hắn, lo lắn hỏi :" Đã ba buổi tối, ngươi luôn luôn bị ác mộng làm tỉnh, mỗi lần đều kêu tên "Trì Dao". Nàng ấy là ai?"

Lâm phi tự nhiên không đem cái tên Trì Dao này liên tưởng đến Đệ nhất Trung Ương Đế quốc - Trì Dao Nữ Hoàng được. Huống hồ , Trì Dao Nữ Hoàng sau khi thống nhất Côn Lôn giới, thành lập Đệ nhất Trung Ương Đế Quốc, liền đăt danh xưng là " Đại Uy Đại Đức Nữ THánh Hoàng", bình thường căn bản không ai dám nhắc tới hai chữ " Trì Dao" sẽ phạm kiêng kị.

Trương Nhược Trần nói:" Không có gì đâu mẫu thân, người nghe lầm thôi".

Lâm Phi thở dài một cái , nói:"Sau này tuyệt đối không nên gọi thẳng hai chữ " Trì Dao" , cho dù là trong mộng cũng không được, đây chính là tục danh của Nữ Hoàng. Gọi thẳng tục danh của NỮ Hoàng là đại bất kính, nếu bị người hữu tâm nghe được, sẽ bị xử tử".

Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu, nắm tay thật chặt, có phần thâm ý nói:" Tuyệt đối sẽ không! Sau này ..." hắn âm thầm nhủ trong lòng: sau này ta chính là ác mộng của nàng.

Lâm phi nhìn thân thể gầy yếu, sắc mặt tái nhợt của hắn, nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng vô cùng chua xót.Mặc dù sinh tại Quận Vương phủ, nhưng hắn từ nhỏ đã nhiều bệnh, mười sáu tuổi vẫn nằm lâu dài trên giường bệnh, chỉ sợ cả đời phải như thế này!

" Các ngươi làm cái gì? Nơi này chính là Ngọc Sấu Cung , ai cho các ngươi lá gan xông loạn?".

Một thị nữ dung mạo xinh đẹp đang muốn ngăn lại Bát vương tử đang xông vào, lại bị Bát vương tử nhẹ nhàng đẩy một cái văng xa mười mét. Bát vương tử là một võ giả, tu vi đạt tới Hoàng Cực Cảnh Hậu kỳ, một chưởng đánh ra đủ để đánh bay bàn đá ba trăm cân ra xa mười trượng, huống chi chỉ là một thị nữ chỉ khoảng trên dưới một trăm cân. Ngón tay khẽ búng một cái, liền có thể bắn nàng bay ra ngoài. Thị nữ kia kêu thảm một tiếng, trùng điệp ngã xuống đất, tay trái bị gãy đoạn.

Bát vương tử mặc một thân kim sắc, trên lưng mang một cây ngọc thạch, thân thể cường tráng, cánh tay thon dài, tướng đi trầm ổn hắn đi vào Ngọc Sấu Cung nhìn chằm chằm thị nữ kia quát: "Một cái nô tỳ cũng dám cản đường bản vương, thật sự là muốn chết".

Đi theo sau lưng Bát vương Tử là sáu thị vệ mặc lân giáp, thân thể cao lớn, lưng hùm vai gấu, đều là đại tu sĩ Võ Đạo, là cấm vệ của Hoàng gia.

Lâm phi nghe động tĩnh bên ngoài, trấn an Trương Nhược Trần, mở cửa đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng lại.

Nàng nhìn chằm chằm Bát vương tử đang đứng bên ngoài, cau lại lông mày, nói:"Bát vương tử điện hạ, nơi này là Ngọc Sấu Cung, tuy ngươi lầ vương tử, cũng không thể xông loạn".

Bát vương tử Trương Tế ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm phi, cất cao giọng nói:" Vương hậu có lệnh, Lâm phi cùng Cửu đệ đổi đến Tử Di Thiên Điện. Sau này Ngọc sấu Cung của mẫu thân bản vương- Tiêu phi nương nương".

Lâm phi sắc mặt hơi đổi, nàng đã sớm nghĩ tới ngày này nhưng không nghĩ sẽ đến nhanh như vậy.

Lâm phi đau thương cười một tiếng, nói:" Vương hậu nhanh như vậy liền muốn đuổi chúng ta khỏi Ngọc Sấu Cung sao? Tốt a! Ngày mai, ta sẽ cùng Trần nhi dọn đến Thiên Điện".

Bát vương tử nói:" Thật có lỗi! Mẫu phi nói , nàng muốn đêm nay vào ở Ngọc Sấu Cung. Xin Lâm phi nương nương lập tức dọn đi Thiên Điện".

Lâm phi biết Trương Nhược Trần người yếu nhiều bệnh, không chịu được dày vò, ngữ khí mang theo vài phần cầu khẩn , nói:"Bát vương tử điện hạ, ngươi cũng biết Trần nhi người yếu nhiều bệnh, đem khuya, thời tiết rét lạnh, vạn nhất..."

Bát vương tử cười lạnh, mảy may không khách khí nói;"Lâm phi nương nương , trên đời này người đáng thương rất nhiều, nhưng không phải ai cũng đáng giá đáng thương. cửu đệ người yếu nhiều bệnh còn sống trên đời làm gi?"

"Hắn nhưng là Cửu đệ của ngươi"

Lâm phi còn muốn nói tiếp thì phía sau lưng cửa đột nhiên mở ra. Trương Nhược Trần thân thể suy yếu, lấy tay chống lên cửa mới miễn cưỡng đứng thẳng, nhìn chằm chằm Bát Vương tử đang đứng cách đó không xa. Hắn nhìn như suy yếu không thể chịu được cơn gió thổi qua nhưng lại ẩn chứa ý chí bất khuất, nói:" Không cần cầu xin hắn, chúng ta bây giờ liền dọn đi".

"Trần nhi, ngươi tại sao ra đây, khí trời đang rét lạnh, mau trở về phòng đi". Lâm phi vội vàng tiến lên đỡ Trương Nhược Trần, sợ hắn bị nhiễm phong hàn.

Trương Nhược Trần cố chấp lắc đầu , nói:" Mẫu thân, chúng ta không cần cầu bất luận kẻ nào, sớm muộn sẽ có một ngày chúng ta quay lại đây".

Lâm phi nhìn ánh mắt kiên định của Trương Nhược Trần , tựa hồ lây nhiễm tâm tình của hắn, nước mắt lượn quanh nhẹ gật đầu. Lâm phi đỡ Trương Nhược Trần từng bước đi ra Ngọc Sấu Cung, ngoại trừ thị nữ bị gãy cánh tay thì toàn bộ người hầu trong Ngọc Sấu cung đều ở lại.

Tất cả mọi người nhìn ra được, Lâm phi cùng Cửu vương tử đã triệt để thất thế, tại Quận vương phủ, khó có nơi bọn hắn sống yên ổn. Lúc đầu, bọn hắn là người hầu Ngọc Sấu Cung, toàn bộ đều đi nịnh nọt chủ nhân mới là Bát vương tử.

Tử Di Thiên Điện, bình thường là chỗ ở của vương phi bị thất sủng, mười phần vắng vẻ, lá rụng đầy đất, tự hồ đã thật lâu không có người ở. Đêm dài, gió lạnh đìu hiu, ngồi trên mặt ghế đá lạnh như băng, thân thể gầy yếu của Trương Nhược Trần bọc lấy một kiện áo ngoài nhưng vẫn cảm giác được sự rét lạnh.

"Cái này một bộ thân thể quá yếu ớt, chỉ có tu luyện Võ Đạo mới có thể làm cho thân thể dần dần cường tráng. Nếu không chỉ có thể bị người bài bố". Trương Nhược Trần thầm nghĩ.

Tám trăm năm đi qua, Trương Nhược Trần cũng không biết bây giờ mình có thể đi nơi nào? Tất nhiên thượng thiên an bài hắn trùng sinh trong thân thể này, vô luận vì tương lai báo thù Trì Dao Nữ Hoàng, hay là vì thay nguyên thân chiếu cố cẩn thận mẫu thân của mình, hắn nhất định phải thật cường đại.

Hôm nay gặp khuất nhục cùng lạnh nhạt, hoàn toàn vì mình quá yếu, không thể phản kháng, thậm chí cả chỗ ở cũng bị người khác chiếm.

Muốn được người khác tôn trọng, muốn có cuộc sống dễ chịu, nhất định phải trở thành võ giả, chứng minh năng lực của mình. Tại Côn Lôn giới, muốn trwor thành võ giả, trước tiên phải mở ra "Thần Võ ấn ký".

Cái gọi là Thần Võ ấn ký, chính là thần linh ban cho nhân loại tư cách tu luyện võ đạo. Nếu người không mở ra Thần Võ ấn ký vĩnh viễn không tu luyện ra chân khí, không thể trở thành cường giả.

Trương Nhược Trần đã mười sáu tuổi, vẫn không mở ra Thần võ ấn ký. Qua mười sáu tuổi , liền bỏ lỡ tuổi tốt nhất để tu võ, coi như mở ra Thần Võ ấn ký cũng không có khả năng đạt được thành tựu to lớn.

Đều là nhi tử Vân Võ quận vương, vì sao Bát vương tử liền có thể tài trí hơn người? Có thể đem Trương Nhươc Trần cùng Lâm phi đuổi ra khỏi Ngọc Sấu Cung? Cũng bởi vì, lúc mười tuổi, Bát vương tử liền mở ra Thần Võ ấn ký, hiện tại đã là tuổi trẻ võ giả Hoàng Cực Cảnh hậu kỳ.

" Chỉ cần để ta mở Thần Võ ấn ký, ta liền có thể tu luyện "Cửu Tiên Minh Đế kinh" coi như ta bỏ lỡ thời điểm tu luyện tốt nhất thì với "Cửu Thiên Minh Đế kinh" huyền diệu vẫn có khả năng đuổi kíp các thiên tài khác, một lần nữa trở thành một tên võ giả cường đại".

'Cửu Thiên Minh đế kinh" là bảo điển chí cao mà Minh Đế tu luyện, ngoại trừ Minh Đế thì chỉ có Trương Nhược Trần biết hoàn chỉnh pháp quyết tu luyện.

" Ngày mai là đại điển tế tự, hy vọng có thể đạt được Thần linh tán thành mở ra Thần võ ấn ký". Trương Nhược Trần nắm thật chặt nấm đấm, tràn ngập khát vongjvoiws việc mở ra Thần võ ấn ký.

Lâm phi đem gian phòng chỉnh lý tốt, liền tới nâng Trương Nhược Trần dậy: " Trần nhi, ngươi sớm nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn tham gia đại điển tế tự".

Trương Nhược Trần noi: " mẫu thân yên tâm , ngày mai con khẳng định có thể mở ra Thần Võ ấn ký"

"Ừm, mẫu thân tin tưởng con".

Lâm phi nhìn thật sâu Trương Nhược Trần một lúc lâu, trong lòng nhẹ nhàng thở dài. Kỳ thật, nàng đối với việc Trương Nhược Trần mở ra ấn ký căn bản không có bất cứ hi vọng, dù sao Trương Nhược Trần đã mười sáu tuổi, gần như không có khả năng mở ra Thần Võ ấn ký. Nhưng là, nàng là mẫu thân, phải nhất định cổ vũ cho con của mình, cho hắn thêm lòng tin.

Dịch: Akay85