Buổi sớm thứ ba sau ngày thành hôn, giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, Bội Bội khẽ khàng gọi bên tai:
- Tiểu thư, tiểu thư!
- Ừm?
Sở Vân Sanh dụi dụi đôi mắt mơ màng, giấu nửa khuôn mặt trong chăn hỏi:
- Làm sao thế?
- Tạ sư huynh sắp trở về rồi.
- Ồ.
Sở Vân Sanh trở mình, quay lưng về phía Bội Bội, giống như đang giận dỗi, nhưng nàng trầm mặc một lúc, vẫn lật chăn ra.
- Dù sao cũng không ngủ được, dứt khoát dậy thôi.
Sau khi súc miệng rửa mặt xong, Sở Vân Sanh lật tấm đệm bên dưới lên, nói với Bội Bội:
- Dọn luôn cả mấy thứ này đi.
Bội Bội ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu thư, cái này từ đâu ra thế? Để làm gì vậy?
Nàng vừa hỏi vừa cúi người nhặt mấy quả táo đỏ, đậu phộng, nhãn và các loại hạt.
Đêm trước ngày thành hôn, Sở Vân Sanh sử dụng tiên thuật biến ra những thứ này, đặt dưới giường. Những truyền thống này đều là nàng nghe từ trong sách truyện, nói là những người dưới phàm giới khi thành hôn đều đặt những thứ này, ngụ ý sớm sinh quý tử, nàng tuy rằng không muốn sinh hài tử, nhưng nghĩ đây dù sao cũng là những lời tốt đẹp. Nàng làm vậy cũng chỉ vì bản thân nàng ngập tràn mong đợi với cuộc hôn nhân này, hận chỉ muốn áp dụng hết những thứ tốt đẹp đó lên người mình.
Đáng tiếc, cái giường này Tạ Dật Trần vẫn chưa nằm lên lần nào.
Vốn mong một ngụ ý tốt đẹp, nhưng nếu đã không được thì đành thôi vậy. Hiện giờ Sở Vân Sanh hoàn toàn không muốn để cho Tạ Dật Trần biết bản thân đã chuẩn bị rất nhiều vì đêm đại hôn này, mà hắn đến khăn trùm đầu còn vén lên một cách qua loa, cuối cùng lại phủ lại.
Nàng cười, rồi nói với Bội Bội:
- Chỉ để chơi thôi, mau thu vào đi, thật ngu ngốc, thà để nấu bát
cháo nhãn táo đỏ còn thực tế hơn.
Bội Bội thu dọn giường gọn gàng, lại đặt bữa sáng lên bàn.
Đúng lúc sắp ăn bữa sáng thì Tạ Dật Trần trở về, Sở Vân Sanh đứng dậy ra cửa nghênh đón, nhìn thấy hắn chậm rãi đẩy cửa tiểu viện, vừa khéo đẩy đổ đôi người tuyết đã tan ra không còn nhìn được ra hình dạng nhưng vẫn cố kéo dài hơi tàn kia.
Sợi dây đỏ rải rác trên nền tuyết khô khan.
Sở Vân Sanh nhìn tàn cảnh đó, lông mi dài khẽ rung, nhướng mắt hỏi:
- Thập Lục sư huynh thế nào rồi?
Chắc Tạ Dật Trần đã kiệt sức, giữa đôi mày toàn là sự mệt mỏi, trầm giọng đáp:
- Không đáng lo nữa, nhưng vẫn chưa tỉnh.
Đôi phu thê mới cưới lần đầu tiên cùng ngồi chung bàn, Sở Vân Sanh lại hỏi:
- Sao lại bị thương đến như vậy? Thập Lục sư huynh ban đầu hạ phàm không phải chỉ để bắt một tiểu yêu thôi sao?
- Vẫn chưa rõ, có lẽ gặp phải đối thủ đã có chuẩn bị sẵn, nhưng bây giờ chúng ta ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối.
Bội Bội cũng múc một bát cháo hạnh nhân cho Tạ Dật Trần, hắn đẩy bát cháo vừa mới múc còn nóng đó đến trước mặt Sở Vân Sanh, rồi kéo cái bát trước mặt nàng về chỗ mình, uống một ngụm mới nói tiếp:
- Xem vẻ việc này rất khó giải quyết.
Sở Vân Sanh nhìn chăm chú bát cháo và cái thìa đó của Tạ Dật Trần, nói:
- Bát đó ta vừa uống một ngụm.
Tạ Dật Trần hơi ngẩn người, lại cụp mắt xuống nhìn một cái, sau đó mới thấp giọng nói:
- Không hề gì.
Sở Vân Sanh lại sững sờ một lúc, không biết đang nghĩ gì, mới lại bắt đầu tập trung chú ý nghe Tạ Dật Trần nói chuyện.
- Đêm nay ta phải đi phàm giới một chuyến.
À, thì ra hắn trở về để thu dọn hành lý, Sở Vân Sanh quấy cháo trong bát, nghĩ.
- Vậy ..... Lúc nào thì quay lại?
Tạ Dật Trần trầm mặc trong giây lát mới trả lời:
- Không rõ.
Ngày về không rõ…
Sở Vân Sanh tiu nghỉu một lúc, rồi nói:
- Ta cũng đi.
Tạ Dật Trần khẽ chau mày, đang định nói gì đó, Sở Vân Sanh lại cất lời:
- Năm ngoái khi tỷ thí, dù gì thì ta cũng đạt được hạng ba trong đám nữ đệ tử, huống hồ ta cũng không phải đi du sơn ngoạn thủy.
Đương nhiên Tạ Dật Trần cũng biết Sở Vân Sanh không phải gối thêu hoa không có tài gì, hắn nghĩ một lúc, chỉ nói:
- Phàm giới không như ở đây, rất cực khổ.
—
Giờ Dậu canh ba, Tạ Dật Trần và Sở Vân Sanh chuẩn bị đi. Trước lúc đi, nàng mới biết vốn hắn định đi một mình, nhưng mà cũng đúng, con người Tạ Dật Trần trước giờ ra ngoài đều không thích dẫn theo người khác.
Sau khi cáo biệt với Phụ Quân và Mẫu Hậu, Sở Vân Sanh và Tạ Dật Trần cùng đi đến Ký Châu.
Đúng lúc vào đầu xuân, Ký Châu lại là kinh đô, hương vị năm mới ngập tràn, đâu đâu cũng là màu đỏ rực, khiến Sở Vân Sanh nhớ lại hôn lễ mấy ngày trước, nàng đi bên cạnh Tạ Dật Trần, ngước mắt lên nhìn vẻ mặt của hắn, lại chỉ thấy một khuôn mặt nghiêm nghị, nàng không hề nghĩ tới đến hắn cũng đang nghĩ về chuyện đó.
Họ đi lên một chiếc cầu nhỏ, trên cầu treo đầy đèn lồng đỏ, trên đèn lồng đều dán chữ “Phúc”, bên trên vẫn còn vương lại một ít tuyết, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, băng tuyết trên mặt hồ dưới cầu cũng tan ra, vài tảng băng tàn lững lờ chầm chậm trôi theo dòng nước từ tây sang đông. Những đứa trẻ tay cầm kẹo hồ lô chạy tới chạy lui, không cẩn thận va phải người Sở Vân Sanh, nàng không phòng bị, ai da một tiếng, ngã về bên cạnh, Tạ Dật Trần đang nhìn về phía bờ hồ đưa cánh tay ra, ôm gọn lấy nàng, đỉnh đầu nàng va phải cằm hắn, nghe thấy sự chấn động trong lồng ngực hắn.
Nói ra cũng xấu hổ, thành hôn đã ba ngày, đây lại là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật.
Ai ngờ một sự tiếp xúc đơn giản thế này, cũng khiến cho Sở Vân Sanh ngại ngùng, nàng lập tức đẩy Tạ Dật Trần ra, sửa sang lại y phục và đầu tóc, hắng giọng,
- Cảm ơn.
Tạ Dật Trần không lên tiếng, nhưng không nhìn về phía bờ hồ nữa, ngược lại nghiêng nghiêng người, chặn lại đám đông cho nàng.