Lần trước Sở Vân Sanh đến phàm giới đã là chuyện của ba trăm năm trước, huống hồ lần này đúng dịp năm mới, khắp nơi đều náo nhiệt, hàng quán bên đường đầy những thứ đẹp đẽ, nàng nhìn thứ gì cũng thấy thú vị, chỉ hận không thể cùng với đám tiểu hài tử đứng chen vào nhìn ngắm trước mỗi gian hàng. Nhưng nàng lúc nào cũng nhớ lời cam kết của mình với Tạ Dật Trần “không phải đến du sơn ngoạn thủy”, cho nên dù có hiếu kỳ hơn đi nữa, nàng cũng chỉ đành nhìn thêm vài lần rồi thôi.
Chỉ thấy ở một gian hàng, người bán đang cầm một chiếc muỗng làm mềm đường vàng trên bếp lò đang được làm nóng, cổ tay chuyển động linh hoạt, các đường cong của nước đường không ngừng biến hóa, trước là đầu, sau đến thân mình, cuối cùng là đuôi, một con Giao Long cứ thế rồi xuất hiện dưới bàn tay ông ta, chỉ thấy con Giao Long đó có năm móng vuốt, trên đầu có sừng, đầu rồng hướng lên trời gầm, miệng to răng nhọn, đôi mắt lấp lánh, giống như cơn lốc bay thẳng lên trời, sống động như thật.
Sở Vân Sanh nhịn không được kêu lên:
- Woa.
Chủ tiệm rất thính tai, vừa nghe có mối làm ăn, đã nhanh chóng chào mời:
- Công tử, mua cho phu nhân một cây kẹo đường nhân đi.
Sở Vân Sanh vừa nghe thấy đã dừng bước, giống như đám trẻ nhỏ đứng chôn chân ở trước gánh kẹo đường, không chịu rời đi, những thiếu phụ trẻ tuổi đang kéo tay bọn trẻ đâu có gặp được công tử anh tuấn như Tạ Dật Trần bao giờ đâu, ngỡ rằng hôm nay được tận mắt nhìn thấy tiên nhân, không nhịn được nhìn trộm vài lần.
Tạ Dật Trần coi như không thấy những ánh mắt của đám nữ nhân kia, cũng không có hứng thú với mấy thứ đồ của trẻ con đó, nên hiển nhiên cũng cho rằng một Thượng Tiên một nghìn sáu trăm tuổi như Sở Vân Sanh cũng không thấy hứng thú, chẳng nghĩ ngợi gì đã từ chối thay nàng.
- Nàng ấy không ăn.
Sở Vân Sanh bĩu môi, một bé trai mặt bầu bĩnh ngước lên chớp chớp mắt đồng tình với nàng, Sở Vân Sanh cũng chớp mắt lại với nó.
Xuống cầu, con đường dần dần thông thoáng, Tạ Dật Trần âm thầm đi chếch sang một bên. Sở Vân Sanh không biết Tạ Dật Trần định dẫn nàng đi đâu, đi được nửa đường thì nhịn không được bèn hỏi:
- Chúng ta đi đâu vậy?
Trên phố quá ồn ào, toàn là tiếng mời chào của các quán nhỏ, người bán hàng rong, tửu lầu, cửa tiệm và tiếng vui đùa của bọn trẻ, Tạ Dật Trần khẽ nghiêng đầu, không nghe rõ. Sở Vân Sanh dứt khoát kéo tay áo hắn, hơi kiễng chân lên, áp sát đầu vào tai hắn hỏi lại lần nữa:
- Sư huynh, chúng ta đi đâu vậy?
Hơi thở của Sở Vân Sanh tựa hoa lan, làm tai Tạ Dật Trần hơi ngứa, rồi ngứa cả nửa bên người, một tiếng hỏi khẽ này, giống như nhẹ nhàng thổi bay những tiếng ồn xung quanh hắn, Tạ Dật Trần không nói ra được đây là cảm giác gì, bỗng trầm mặc một lúc, rồi mới thấp giọng nói:
- Thuê phòng.
- Ồ.
Sở Vân Sanh lại áp sát tai hắn hỏi tiếp:
- Còn đi bao lâu nữa?
Tạ Dật Trần nói:
- Thập Lục xảy ra chuyện ở con phố Chu Tước phía trước, chúng ta trọ tại con phố đó.
—
Sở Vân Sanh và Tạ Dật Trần vào trọ ở một nơi gọi là “Quán trọ Từ gia”, tiểu nhị người gầy gò nhưng lanh lợi, lại thấy hai người đi vào tướng mạo kiệt xuất nên lại càng chu đáo hơn, lúc vào cửa nghe Sở Vân Sanh gọi một câu “Sư huynh”, rất nhanh trí hỏi:
- Hai vị quan khách nếu đã là sư huynh muội, vậy thì sắp xếp cho ngài hai gian phòng nghỉ được không?
Sở Vân Sanh vừa nghe người ta hỏi vậy thì không nói lời nào nữa, cúi mặt nhìn chăm chăm vào vạt áo, để mặc Tạ Dật Trần trả lời.
Mà Tạ Dật Trần cũng ngẩn ra một lúc, mới đáp:
- Không phải, chúng ta là phu thê, chỉ cần một gian phòng là được.
- Ai da, xem cái miệng của ta này, vậy thì sắp xếp cho hai vị một gian phòng gần bờ hồ, phòng rộng rãi, phong cảnh lại đẹp.
Tiểu nhị vừa nói vừa dẫn hai người lên lầu hai, đi về phía gian phòng cuối cùng, hắn đẩy cánh cửa gỗ ra, khẽ cúi người, cười híp mắt hỏi:
- Mời công tử và phu nhân xem, hai vị có hài lòng không?
Tạ Dật Trần khách sáo nói:
- Đa tạ.
Sau khi tiểu nhị đưa lên một bình trà nóng thì ra ngoài, Tạ Dật Trần đi vòng quanh gian phòng một lượt, lại đẩy giường ra, nhìn ra con sông phía bên ngoài, sau đó mới quay lại nói với Sở Vân Sanh:
- Để nàng chịu ấm ức rồi, phải chen chúc cùng ta trong một gian phòng, nếu chúng ta xưng hô là sư huynh muội, để người ngoài nghe thấy tự nhiên nghĩ rằng chúng ta là đệ tử môn phái nào đó, khó tránh sẽ khiến cho người có rắp tâm nghi ngờ, lại thành cái gai trong mắt người khác. Ta nghĩ, trong thời gian dưới phàm giới này, hay là chúng ta giả trang thành phu thê bình thường, cùng ăn cùng ở, né tránh tai mắt người khác.
Sở Vân Sanh ngồi trước bàn, uống một ngụm trà nóng, nghe Tạ Dịch Trần nói một hơi dài, nhịn không được nhắc nhở hắn:
- Chúng ta vốn là phu thê.
Tạ Dật Trần sững người, quay đầu lại nhìn về phía bờ hồ, mới nói:
- Phải, chúng ta vốn là phu thê.
Sau khi rửa mặt, Sở Vân Sanh nằm trên giường, giường không rộng, với một người có cuộc sống đủ đầy từ nhỏ như nàng, thì hai người ngủ trên một chiếc giường có hơi chật, nàng nằm sát góc tường, đợi Tạ Dật Trần nằm xuống.
Nàng không động đậy, có hơi hồi hộp, cảm xúc lại giống như trở lại đêm tân hôn đó.
Đợi mãi cũng không thấy Tạ Dật Trần qua nằm, thấy hắn thổi tắt nến rồi vẫn ngồi trước bàn, không nhịn được hỏi:
- Chàng không ngủ à?
Tạ Dật Trần không nói gì.
Đêm tối khiến cho tất cả sự trầm mặc và lời nói dối không giấu được vào đâu, Sở Vân Sanh cũng không phải kẻ ngốc.
- Tạ Dật Trần, tuy rằng chúng ta không phải phàm nhân, không cần ngủ cũng được, nhưng nếu chàng đến để điều tra chuyện của Thập Lục sư huynh, ít nhiều cũng nên chợp mắt dưỡng thần, cho dù không muốn ngủ trên giường này, thì trải đệm dưới đất cũng được.
Nàng dừng lại một lúc, lại khẽ giọng than rằng:
- Nếu chàng đã không nguyện ý, thì lúc đầu đâu cần đồng ý với Phụ Quân sẽ kết thành phu thê với ta.