Sở Vân Sanh thấy buồn phiền trong lòng.
- Thập Lục sư huynh đến nhân gian lâu vậy rồi, sống chết chưa rõ. Lúc trước có người nói huynh ấy đã chết, bây giờ trở về rồi, sao ta lại không tới gặp cho được chứ!
Bội Bội nói:
- Tiểu thư, nếu người đi ra, vậy thì nô tì xong đời mất.
Nàng kéo Sở Vân Sanh trở lại, trấn an bảo:
- Thập Lục sư huynh trở về thì tức là không có gì đáng lo ngại. Huống hồ, không phải Tạ sư huynh đã đi rồi ư? Có chuyện gì thì lúc trở về hắn sẽ nói cho chúng ta biết, tiểu thư nhanh đi nghỉ ngơi cho sớm đi, hôm nay mệt mỏi rồi.
Sau khi Sở Vân Sanh tắm rửa, bên ngoài vẫn không có chút động tĩnh nào, nàng tựa đầu vào gối, kéo chăn lên đến cằm của mình, có hơi lo lắng hỏi:
- Có tin tức khác không? Tối nay sư huynh vẫn không trở lại à?
Bội Bội trả lời:
- Tiểu thư ngủ sớm đi, có lẽ sáng mai vừa mở mắt là sẽ trông thấy Tạ sư huynh rồi đấy.
Sở Vân Sanh không còn cách nào khác, đành nằm trên giường trăm mối suy tư, sau cùng cũng không chống lại nổi cơn buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ say.
Một đêm không mộng, lúc tỉnh lại, bên cạnh vẫn trống rỗng, nhiệt độ lạnh buốt, Tạ Dật Trần cả đêm không trở về, Bội Bội bưng chậu nước đẩy cửa tiến vào.
- Tiểu thư tỉnh rồi.
Sở Vân Sanh hỏi:
- Thập Lục sư huynh thế nào?
- Nghe nói là bị thương nặng, có điều may nhặt về được cái mạng, chịu đựng được hết đêm qua thì có lẽ không còn gì đáng ngại nữa rồi, hôm nay chỉ cần tĩnh dưỡng là được.
Sở Vân Sanh hỏi tiếp với chút chờ mong:
- Thế… Cả đêm qua sư huynh không về à?
- Không về, chắc sáng nay sẽ về thôi.
Thấy Sở Vân Sanh ngơ ngác ngẩn người, Bội Bội lại nói:
- Tiểu thư, phòng bếp làm chè đậu đỏ, người uống chút đi.
Ăn xong bữa sáng, Sở Vân Sanh ngồi trước bàn, ngắm nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ. Bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống sau khi thành hôn của bản thân hoàn toàn khác với tình tiết trong những thoại bản ở chốn nhân gian.
Bội Bội thấy nàng nhàm chán, bèn nghĩ cách trêu chọc nàng, thế là hỏi:
- Tiểu thư, chúng ta ra ngoài nghịch tuyết nhé?
- Nghịch tuyết? Chơi thế nào?
- Vào thời điểm tuyết rơi mọi người ở nhân gian sẽ làm sư tử tuyết dâng cho Hoàng Đế mà đúng không, chúng ta cũng đi đắp một con sư tử tuyết đi.
Dù sao Sở Vân Sanh cũng là thiếu nữ trẻ tuổi, nghe xong đã vực dậy tinh thần.
- Được đó, được đó.
Nàng và Bội Bội hai người ở trong sân chơi đùa cả buổi, cũng không có năm ra được bộ dáng cơ bản của con sư tử tuyết, Bội Bội thở dài,
- Haizzz, khó quá, tiểu thư sử dụng tiên thuật nắn nó thành sư tử tuyết luôn đi.
- Vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?
Sở Vân Sanh ngồi xổm xuống nhặt một ít tuyết lên,
- Hay là chúng ta đắp riêng đi.
Nàng vừa nói vừa khua tay múa chân.
- Lấy quả cầu tuyết lớn làm thân, còn quả cầu tuyết nhỏ thì làm đầu, thế nào?
- Được chứ, được chứ.
Sở Vân Sanh và Bội Bội mỗi người chiếm một góc nhỏ, tự mình đắp của mình, Sở Vân Sanh đắp nhanh hơn. Sau khi đắp ra một người tuyết, Bội Bội mới lăn xong phần thân. Thế là, Sở Vân Sanh lại đắp thêm một Tạ Dật Trần rất cao lớn bên cạnh người tuyết của nàng. Sau khi đắp xong ngắm nó một hồi lâu, rồi tìm một chạc cây, cắm ở hai bên, chạc cây đan vào nhau, giống như hai người đang nắm chặt tay nhau vậy.
Sở Vân Sanh nhìn chằm chằm rồi nghĩ một lát, sau đó vào nhà tìm sợi dây thừng màu đỏ, cột vào tay hai người, để vậy thì đã có chút bầu không khí vui mừng của tân hôn rồi.
Nàng rất hài lòng, mong Tạ Dật Trần về sớm chút, có thể trông thấy cặp người tuyết này.
Ăn xong bữa trưa, Tạ Dật Trần vẫn chưa trở lại, Sở Vân Sanh rảnh rỗi buồn chán, lại thấy hơi buồn ngủ, bèn làm một giấc, lúc tỉnh lại đã qua giờ Thân.
Bội Bội đang núp ở khe cửa của tiểu viện nói chuyện với người bên ngoài, thấy Sở Vân Sanh bước ra, vội vàng kêu:
- Tiểu thư, là Thập Tam sư huynh! Thập Tam sư huynh nói Thập Lục sư huynh tuy vẫn còn chưa tỉnh, nhưng không có gì đáng ngại nữa rồi.
- Vậy là tốt rồi.
Sở Vân Sanh gật đầu, đứng cách một cánh cửa lớn giọng hỏi:
- Thế Tạ sư huynh thì sao?
- Sư huynh… Sư huynh còn ở bên tiểu Thập Lục.
Thập Tam sư huynh nói xong thở dài.
- Haizzz, vốn dĩ tối hôm qua nên kêu sư huynh trở về, làm gì có chuyện đêm tân hôn tân lang quân lại ở bên ngoài chứ. Nhưng sư huynh cứ muốn ở lại đó, còn đuổi bọn ta đi, bọn ta cũng không còn cách nào khác. Nếu sư huynh tức giận thật, dùng bừa một tiên thuật nào đó là đã có thể làm cả đám bọn ta cuốn xéo luôn.
- Ừm, Thập Lục sư huynh không sao thì tốt rồi.
Sở Vân Sanh gật đầu, nhưng cũng không nhịn được thấy khổ sở trong lòng, nghĩ thầm tầm quan trọng của bản thân xếp hàng thứ mấy trong lòng Tạ Dật Trần thế?
Thập Tam huynh vội vàng bổ sung:
- Nhưng ta đoán, chắc chắn đêm nay sư huynh sẽ trở về.
- Ừ.
Sở Vân Sanh ngoảnh đầu nhìn hai người tuyết được đắp vào sáng nay. Qua một buổi trưa được nắng ấm chiếu rọi, bọn nó đã bị hòa tan đôi chút, nhất là cái thấp hơn kia, bị ánh mặt trời chiếu vào đầu đã lệch đi rồi, nhìn từ góc độ này như là khẽ tựa đầu vào vai người bên cạnh. Chính vì vậy, trông hai người dường như càng thêm thân mật hơn.
Sở Vân Sanh mím môi, thầm nghĩ nếu hôm nay Tạ Dật Trần có thể trở về nhìn thấy bộ dáng như vậy của đôi người tuyết cũng tốt, ít nhất cũng không coi là làm phụ tấm lòng của nàng.
Đáng tiếc, mãi đến giờ hợi Tạ Dật Trần vẫn chưa về, hắn cũng không phải người về truyền lời, Bội Bội đợi đến sốt ruột, Sở Vân Sanh ngồi ở chân giường, nhìn vầng trăng khuyết đã lên trên ngọn cây cao kia, khẽ nói:
- Không đợi nữa, chúng ta ngủ trước đi.