Chương 47: Đồ vô dụng

Lâm sư muội vểnh tai lên, đột nhiên bảo:

- Sở tư tỷ! Hình như bên kia có người!

Sở Vân Sanh nhìn về hướng tay Lâm sư muội chỉ, trong lớp sương mù dày đặc truyền ra tiếng nói chuyện. Sau đó xuất hiện bóng dáng của hai người, Lâm sư huynh tập trung nhìn vào.

- Đây không phải là Đường Uyển và Đường Nhữ của phái Hạnh Lương sao?

Sở Vân Sanh gật đầu, nhìn thấy Đường Nhữ cầm trong tay một thần khí mới thu được, khí thế của hai tỷ muội kia rất hung hãn và còn không có ý tốt, Lâm sư muội có hơi sợ.

Sở Vân Sanh nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Đường Uyển không khỏi bật cười khi nhìn thấy Sở Vân Sanh vẫn cầm thanh kiếm tầm thường kia,

- Hahaha, Sở Vân Sanh! Ngươi quả đúng là đồ vô dụng, sao vẫn chưa tìm được thần khí của mình vậy?

Lâm sư muội nuốt nước miếng, có lòng mà không có sức mắng,

- Họ Đường, ngươi là đang ghen tị với sư tỷ của ta!

- Ha! Nực cười, tại sao ta phải ghen tị với đồ vô dụng này?

Đường Nhữ chỉ vào hai người Sở Vân Sanh nói:

- Đừng nhiều lời nữa! Hôm nay chúng ta một mất một còn ngay tại núi Thiên Lang này!

- Các ngươi… Các ngươi hiếp người quá đáng! A——

Lâm sư muội nói còn chưa dứt câu, đã bị Đường Uyển đâm một nhát kiếm, hét lớn một tiếng, rơi xuống vách núi.

Sắc mặt Sở Vân Sanh u ám, toàn thân tản ra khí thế chớ chọc ta, từ lúc sinh ra nàng vốn đã rất xinh đẹp, nhưng thi thoảng bày ra vẻ mặt đầy uy nghiêm thì vẫn làm cho người ta thấy hơi sợ. Khiến cho Đường Nhữ ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy hai phu thê Sở Vân Sanh và Tạ Dật Trần thế mà lại có điểm giống nhau.

Vào lúc Đường Nhữ đang đờ đẫn, Sở Vân Sanh vung ra một thanh trường kiếm, mạnh mẽ bổ trên tảng đá màu đen, trầm giọng nói:

- Được, vậy đừng trách ta không khách khí.

Dứt lời, nàng hoàn toàn không cho đối phương bất kỳ cơ hội phản ứng nào, cầm kiếm rồi đâm về phía trước với tốc độ cực nhanh và sức mạnh to lớn, làm cho Đường Nhữ lùi về sau mấy bước.

Sườn núi dốc đứng, đá trơn trượt, hoàn toàn đứng không vững, Sở Vân Sanh không muốn đánh chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, bởi vậy khi ra tay luôn là nhanh, chuẩn, độc. Nhất thời, nàng và hai tỷ muội Đường thị đối diện quả là đánh tới khó phân cao thấp.

Đường Uyển không ngờ Sở Vân Sanh lại có chút bản lĩnh, nhất thời vừa đố kỵ lại căm hận, nghiến răng ước gì người trước mắt mình lập tức tan thành mây khói. Nàng ta một vừa ngăn cản công kích của Sở Vân Sanh, vừa nhớ lại năm đó Tạ Dật Trần vì Sở Vân Sanh mà tấn công mình tới mức không thể phản kháng ở ngay trước mặt của rất nhiều người, mất hết mặt mũi, dần dần trong lòng nổi lên sát ý.

Vì vậy, ra tay càng thêm tàn nhẫn một chút, mà đến cả muội muội của ả Đường Nhữ cũng nhận ra, trợn to đôi mắt tròn xoe, hơi không hiểu nhỏ giọng hỏi,

- Tỷ tỷ?

Đường Uyển cau mày, lạnh lùng nói:

- Đừng phân tâm!

Đường Nhữ có hơi sợ tỷ tỷ, lúc nghe tỷ tỷ mắng mình thì tay không khỏi run lên. Trong thoáng chốc không quan sát kỹ, lại làm cho Sở Vân Sanh thừa cơ chiếm ưu thế. Nàng ta ngã về phía sau, cơ thể gần như ngã thành một đường thẳng suýt nữa đã rơi xuống dưới, nàng ta gào lớn một tiếng,

- Tỷ tỷ!

Sở Vân Sanh thầm nghĩ đây sắp phân thắng bại rồi, để không làm mất sự hòa thuận, thông thường mỗi môn phái trong Tiên giới đều dừng lại ở đây. Vậy nên nàng định dừng tay dành thời gian cho hai người bọn họ, để Đường Uyển kéo muội muội của mình lên, không ngờ Đường Uyển liếc cũng chưa từng liếc qua phía muội muội vẫn đang cầu cứu mình, thấy Sở Vân Sanh không còn tấn công nữa, lập tức cầm kiếm chém về Sở Vân Sanh.

Sở Vân Sanh không có phòng bị, vội vàng cầm kiếm chống đỡ, nhưng dù sao của người ta cũng là thần khí trên núi Thiên Lang, mạnh không biết bao nhiêu lần so với kiếm bình thường. Cho nên khi hai kiếm va chạm nhau, từ đuôi kiếm đến đầu kiếm đều giằng co phát ra tiếng ma sát bén nhọn. Sau đó, kiếm của Sở Vân Sanh bay ra ngoài.

Lông mày của nàng giật nảy, tức khắc bay về phía đỉnh núi, Đường Uyển đuổi theo không tha.

Đây chính là cơ hội tốt nhất để giết Sở Vân Sanh!

Lúc này, sắc trời hơi âm u, mây đen dần chuyển động, giăng kín đỉnh núi, như là một vòng xoáy muốn cuốn người ta vào. Cả núi Thiên Lang chỉ còn lại hai người Sở Vân Sanh và Đường Uyển.

Sở Vân Sanh đứng trên đỉnh núi, cũng không chỗ nào để đi nữa. Đây là nơi tập trung linh khí của núi Thiên Lang, là nơi linh khí dồi dào và hấp thụ nhiều linh khí nhất. Đã trôi qua ba canh giờ, lúc này, sắc mặt nàng có hơi tái nhợt.

Đường Uyển thầm nghĩ trong lòng thật sự là ông trời cũng muốn giúp ta mà, chỉ cần câu đủ thời gian, dù đánh không lại Sở Vân Sanh nhưng cũng có thể làm cho nàng ta mất hết linh lực và hồn phi phách tán. Nàng đã chờ giờ phút này rất lâu, sau khi gặp được Sở Vân Sanh thì Đường Uyển cũng mới biết được, hóa ra trên đời này thật sự có hận vô cớ. Sở Vân Sanh gần như là đối tượng hâm mộ của toàn bộ Tiên giới, từ lúc sinh ra đã khác với người thường, thiên phú dị bẩm, phụ quân và mẫu hậu nâng nàng trong lòng bàn tay, trong môn phái cũng có sư huynh sư tỷ cưng chiều, sau cùng còn gả cho Tạ Dật Trần, càng không nhắc tới khuôn mặt xinh đẹp kia.

Dựa vào đâu nàng ta giành hết mọi chuyện tốt đẹp? Trên đời này thật sự có người luôn thuận buồm xuôi gió sao?

Tuyệt đối không thể có!

Đường Uyển nghĩ tới cảnh làm cho Sở Vân Sanh đối tượng được cả Tiên giới hâm mộ, hôm nay sẽ chết dưới tay mình thì cảm thấy một sự phấn khích dâng trào trong lòng, không giấu được vẻ kích động.

Vào lúc nàng ta cầm kiếm tiến lại gần Sở Vân Sanh một chút, thì lại nghe thấy tiếng tim mình vì hưng phấn mà đập như sấm, đến tay cầm kiếm cũng có chút run rẩy.