Chương 46: Vậy ngươi muốn sống cùng với ai?

Núi Thiên Lang cao khoảng ba nghìn thước, ngọn núi hình dáng cổ quái, từ xa nhìn lại, giống như một thanh đao lệch, đỉnh núi hướng thẳng lên trời, màu đen của núi và bầu trời hòa vào nhau, càng hiện rõ vẻ u ám đáng sợ. Chân núi liền với Trảm Kình Hải, nước biển hằng năm đánh vào chân núi. Trên núi chỉ có yêu thú, không có sự sống, không có lấy một ngọn cỏ. Núi Thiên Lang tuy rằng cực kỳ giá lạnh, nhưng cũng không có tuyết, quanh năm không hề có tuyết rơi, chỉ giá lạnh cực kỳ thôi, gió rét thấu vào xương thực sự giống như từ địa ngục thổi tới.

Sườn núi rất dốc, gần như không có chỗ để đặt chân, rất nhiều tiểu tiên tiên thuật không đủ hoặc thể lực không tốt leo đến giữa sườn núi phải bỏ cuộc. Sở Vân Sanh giữ chặt tay Lâm sư muội, để cô ấy bay cùng mình.

Sở Vân Sanh là cao thủ bay trong cả phái Huyền Vụ, nên tốc độ của nàng và Lâm sư muội vượt qua tất cả mọi người, dẫn đầu lao lên giữa sườn núi, bỏ lại những người kia ở rất xa phía sau.

Từ giữa sườn núi đi lên, là nơi nuôi dưỡng thần khí. Phần lớn thần khí đều cắm chặt vào núi, bởi vì núi Thiên Lang được linh khí nuôi dưỡng, cho nên những thần khí này đều giống như một phần của ngọn núi.

Trên núi có nhiều tảng đá lạ, chân sắc nhọn, như dao găm, cũng giống như răng nanh, đen nhánh đến phát sáng, ở giữa có vết nứt, một đám yêu trùng cánh nâu từ bên trong bò ra, kêu vo ve, khi gặp người, chúng sẽ lè lưỡi phát ra âm thanh quái dị “rít rít”.

Lâm sư muội tuy rằng hoảng sợ, nhưng tính tò mò lại rất cao, mở to mắt nhìn về phía những con côn trùng đó, chỉ thấy đám côn trùng đó đang vỗ cánh, từ từ tập trung lại, giống như đang kết thành một cái lưới dày đặc.

Lâm sư muội hỏi:

- Bọn chúng đang ăn gì vậy?

Sở Vân Sanh liếc nhìn một cái,

- Thi thể của gấu xám.

- Gấu xám? Gấu xám ở đâu ra?

- Có lẽ là gấu xám từ trong Hoàng Tước nhai. Đám côn trùng này tập trung lại một chỗ giống như một trận cuồng phong màu đen, uy lực cực kỳ lớn, giết chết một con gấu xám chẳng khó khăn gì.

Lâm sư muội bị dọa đến nỗi nuốt nước bọt, lại nghe Sở Vân Sanh nói tiếp:

- Sau khi giết chết gấu xám, bọn chúng sẽ mang thi thể về núi Thiên Lang, một con gấu xám trưởng thành có thể thành thức ăn cho chúng trong khoảng một tuần.

Đây là lần đầu tiên Lâm sư muội đến núi Thiên Lang, trước khi đến đã nghe các sư huynh sư tỷ kể về sự đáng sợ của ngọn núi này, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến, nghe Sở Vân Sanh nói, nàng liên tục thấy buồn nôn, sợ hãi không dám nhúc nhích, chỉ dám trốn sau lưng Sở Vân Sanh.

Chính trong thời gian họ nói chuyện, đã có thêm hai người nữa theo kịp lên.

- Nhìn thanh kiếm này, giống như một cái móc bạc, đẹp quá.

Một trong hai người dùng tiên thuật rút chuôi kiếm ra, hắc thạch bên cạnh cũng nới lỏng ra, đáng tiếc thanh kiếm đó không động đậy.

Có nghĩa là thanh kiếm này không muốn chọn hắn làm chủ nhân.

Người đó tặc lưỡi mấy tiếng,

- Thật đáng tiếc.

Vậy là tiếp tục lên đường tìm kiếm. Sở Vân Sanh đến đây rất nhiều lần, trong lòng hiểu rõ nếu thật sự gặp được thanh kiếm thuộc về mình căn bản không cần dùng tiên thuật để rút ra, thần khí sẽ tự động đến nhận chủ, nên nàng chắp tay sau lưng, không ngó đông ngó tây, mỗi thần khí đều giơ tay sờ thử như Lâm sư muội.

Lúc Lâm sư muội đang tìm kiếm bốn phía, đột nhiên cả núi phủ một màn sương, sự dao động dữ dội làm đá vụn màu đen lần lượt rơi xuống.

Sở Vân Sanh lập tức nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy người có vóc dáng cao trong hai người kia tay phải đang cầm một thanh kiếm, thanh kiếm đó giống như đang sốt ruột được lao ra khỏi núi.

Tìm được rồi.

Vài giây sau, chỉ thấy người cao nọ cầm một thanh trường kiếm, đưa lên không trung, phát ra ánh sáng chói mắt, người thấp hơn lập tức cười nói:

- Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng sư huynh!

Người kia cười cười, trên mặt không giấu được sự vui sướng, nhưng vẫn bình tĩnh chắp tay,

- Ta đi trước đây.

Rất nhanh, hắn biến mất khỏi núi Thiên Lang, bay về Hoàng Tước nhai.

Lâm sư muội đi một bước lại ngoái đầu nhìn theo bóng dáng đã biến mất của hắn đầy ngưỡng mộ. Hai người tiếp tục lên cao, vẫn không có thu hoạch gì. Hai canh giờ sau, đã có khoảng một nửa đệ tử Tiên giới tìm được thần khí, rời khỏi núi Thiên Lang.

Nhìn thấy người đồng hành càng lúc càng ít, Lâm sư muội bắt đầu lo lắng, bước chân cũng hơi hoảng loạn, lại thêm càng lên cao, nhiệt độ càng thấp, tiên thuật của nàng không đủ, đã bắt đầu thở hổn hển.

Nhưng tiếng hoan hô liên tục vọng lại bên tai.

- Tìm thấy rồi tìm thấy rồi! Ta tìm thấy thần khí rồi!

- Ta cũng tìm thấy rồi! Thanh đao này nhận ta làm chủ nhân rồi!

Lâm sư muội nghe thấy càng sốt ruột, bực mình dậm dậm chân, đột nhiên, trong núi tỏa ra một màn sương, nếu Sở Vân Sanh không kịp giữ lấy, Lâm sư muội suýt nữa đã rơi xuống.

Nàng hoảng loạn hỏi:

- Sao vậy? Muội không dùng sức mà?

Sở Vân Sanh cúi đầu, chỉ xuống dưới chân nàng,

- Nhìn chỗ kia.

Lâm sư muội nhìn theo, chỉ thấy dưới chân có một ngọn roi bạc thon dài đang không ngừng lắc lư, giống như muốn cố gắng thoát khỏi vùng núi đen âm u này, roi bạc đó đúng là như có linh khí, không ngừng cọ vào bên chân Lâm sư muội, Lâm sư muội mừng rỡ “A” một tiếng, cúi người cầm lấy.

Chiếc roi bạc lập tức bay ra khỏi núi, thân thiết quấn lấy tay nàng.

Sở Vân Sanh cười nói:

- Chúc mừng sư muội, mau chóng trở về đi.

Lâm sư muội cực kỳ vui mừng, vội vã muốn đem tin tức tốt này chia sẻ cho Thập Tam sư huynh, nhưng lại không yên tâm để Sở Vân Sanh một mình lại đây, nhất thời đi cũng không phải, ở cũng không phải.

Từ phía xa người càng lúc càng ít, màn sương đen bao phủ bên cạnh bọn họ, gần như không nhìn thấy người khác. Tiếng trò chuyện của các đệ tử khác cũng hoàn toàn biến mất. Xem tình hình này, chỉ còn lại mình Sở Vân Sanh vẫn chưa tìm thấy thần khí của mình.

Sở Vân Sanh nhìn chằm chằm màn sương mù dày đặc, lại ngẩng đầu lên nhìn, sắp sửa lên đến đỉnh núi rồi.

—— Nhưng mà thanh thần khí đó của mình lúc này đang ở đâu chứ?