Giờ Dậu ba khắc. Đệ tử các môn phái đã đến đỉnh Hoàng Tước nhai, trên đỉnh núi này có một đình viện, được xây dựng từ vạn năm trước, chuyên dùng để đệ tử Tiên giới đến nghỉ ngơi.
Đệ tử phái Huyền Vụ ở tại nơi sâu nhất của đình viện, ngói xanh gạch đỏ, sườn núi của Hoàng Tước nhai lạnh lẽo, vì vậy trên nóc nhà vẫn còn vương lại ít tuyết trắng, thỉnh thoảng tan thành nước, rơi xuống dọc theo mái hiên.
Lâm sư muội đứng bên cạnh Sở Vân Sanh, khẽ giọng hỏi:
- Sở sư tỷ, tỷ ở cùng phòng với muội, hay là ở cùng với Tạ sư huynh?
Sở Vân Sanh yên lặng suy nghĩ. Đây thật sự là một vấn đề. Theo lý mà nói, chắc chắn nữ đệ tử phải ở cùng nữ đệ tử, nam đệ tử ở cùng nam đệ tử, có điều nếu nàng đã cùng Tạ Dật Trần thành hôn, vậy thì chưa chắc.
Nàng chần chừ, đứng nhìn các đệ tử khác ra ra vào vào, thu dọn hành lý của mình. Qua một lát, Thập Tam sư huynh bước ra từ căn phòng nhỏ nhất góc trong cùng, kêu lên một tiếng:
- Sở sư muội!
- Hả?
- Tạ sư huynh kêu muội qua đó.
Thập Tam chỉ về căn phòng phía sau lưng.
- Ồ.
Căn phòng ở góc trong cùng này tuy rằng không lớn, nhưng bài trí tinh xảo, đặt một chiếc giường, vừa đủ hai người nằm.
Sở Vân Sanh bước vào phòng,
- Sư huynh, chàng tìm ta?
Tạ Dật Trần quay lại nhìn nàng một cái, chưa lên tiếng, Sở Vân Sanh mở to mắt,
- Ồ, chàng muốn ta ở cùng phòng với chàng?
Tạ Dật Trần,
- Sao vậy? Nàng còn muốn ở cùng với ai nữa?
Sở Vân Sanh hiện giờ đại khái hiểu được trong lòng ngọn núi băng Tạ Dật Trần này đang nghĩ gì, dù sao hắn cả ngày đều ghen tuông, bản thân nàng cũng thích nhìn hắn ghen như vậy.
Vậy cứ để hắn ghen cho thỏa thích.
Sáng sớm ngày mai phải đến núi Thiên Lang tìm kiếm thần khí thuộc về mình, Sở Vân Sanh hôm nay đã nghỉ ngơi từ sớm.
Nằm xuống chưa được bao lâu, Tạ Dật Trần cũng lại gần, Sở Vân Sanh nghiêng người qua, hỏi:
- Sư huynh, chàng kể cho ta nghe đi, chàng làm thế nào để tìm được thanh Sí Diễm kiếm đó?
Tạ Dật Trần trong khoảnh khắc yên lặng, sau đó cất lời,
- Thanh kiếm đó là cắm giữa đỉnh đầu Tranh.
- Đỉnh đầu?
- Ừm.
Sở Vân Sanh mở to mắt,- Vậy không phải càng cực kỳ khó sao?
Phải biết rằng, thông thường thần khí đều có linh khí, một khi cảm nhận được chủ nhân của mình, sẽ toàn thân dao động, nếu như một thanh kiếm cắm trên đầu Tranh dao động, vậy Tranh đó không phải sẽ dao động theo sao?
Quan trọng hơn là, núi Thiên Lang ẩn chứa ngàn vạn linh khí, mới có thể nuôi dưỡng ra đủ loại thần khí khác nhau, cho nên thần tiên đi vào sẽ bị núi Thiên Lang tự động hấp thụ linh khí, tiên thuật gặp trở ngại, nếu như ở trong đó quá lâu, thậm chí có trường hợp linh khí bị tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, tương truyền mấy vạn năm trước có một thượng tiên ở trong đó một ngày một đêm, sau khi trở ra không lâu liền hồn xiêu phách tán.
Tạ Dật Trần thản nhiên nói,
- Cũng không đến nỗi.
Sở Vân Sanh hơi kích động, có thể trong sâu thẳm, nàng luôn cảm thấy lần này đến núi Thiên Lang có thể tìm được thần khí thuộc về mình, nàng âm thầm động viên bản thân,- Lần này ta nhất định làm được điều khiến người khác kinh ngạc.
Nàng không nói ra là để những người xem thường nàng, cảm thấy nàng là một cái gối thêu hoa, ngoại trừ dựa vào Phụ Quân còn lại không làm nên trò trống gì phải sáng mắt ra, có điều Tạ Dật Trần đại khái cũng đoán ra được, trầm giọng nói:
- Người khác nhìn nhận nàng thế nào thì có liên quan gì, đừng vì chút việc nhỏ này mà để trong lòng quá lâu.
Phải biết rằng, lần trước đến núi Thiên Lang tìm thần khí chính là vì nàng ở trong núi quá lâu, các đệ tử khác đều đã tìm thấy thần khí thuộc về mình, chỉ riêng nàng là không, Sở Vân Sanh vừa giận vừa sốt ruột, giận bản thân quá vô dụng, lại sốt ruột vì sao chỉ mình là không có, dần dần, đệ tử từng người một rời khỏi, người càng ngày càng ít, cho đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Sở Vân Sanh.
Cho dù như vậy, Sở Vân Sanh vẫn không muốn rời khỏi, nàng cắn răng nhất định phải tìm được thần khí. Đáng tiếc, qua trọn một đêm, nàng vẫn không tìm được. Đến cuối cùng, nàng ngồi bên cạnh một đống đá vụn, hơi thở gấp gáp, cảm thấy linh khí của bản thân từng chút một biến mất, nàng muốn ra ngoài, nhưng cảm giác bản thân đến năng lực cưỡi gió cũng không còn.
Chính là lúc Sở Vân Sanh cho rằng bản thân sẽ chết ở đây, Tạ Dật Trần đột ngột xuất hiện, thứ cuối cùng nàng nhìn thấy lúc ngất đi trong lòng hắn là gương mặt anh tuấn mà tiều tụy. Trong ấn tượng của Sở Vân Sanh, đó là lần Tạ Dật Trần nổi giận nhất, cũng là lần duy nhất hắn nổi giận với nàng.
- Không có thần khí cũng không sao, tìm không được thì quay về.
Sở Vân Sanh cọ cọ vào người hắn, ghé sát tai hắn khẽ hỏi:
- Vậy nếu như người của môn phái khác đến ức hiếp ta? Ta lại đánh không lại bọn họ?
- Sư huynh đánh lại cho nàng.
——
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Vân Sanh đã ngủ đủ giấc, tâm trí sảng khoái, nhìn xa xa về phía núi Thiên Lang đen kịt chỉ thấy cực kỳ tự tin. Đường Uyển của phái Hạnh Lương cũng vừa khéo đi đến, theo bên cạnh là một nữ đệ tử có vóc dáng gần như nàng.
Chỉ nghe Đường Uyển nói với nữ đệ tử bên cạnh:
- Nhữ nhi, đến lúc đó không cần vội, tỷ tỷ sẽ bên cạnh bảo vệ muội.
Ồ, thì ra là hai tỷ muội.
Sở Vân Sanh nhìn về phía hai người đó, chỉ thấy nữ đệ tử tên Đường Nhữ đó có khuôn mặt tròn xoe, mắt tròn, mũi tròn, đến đôi môi cũng nhỏ nhắn lại dày dặn. Nói thực, hai tỷ muội này đúng là khác nhau một trời một vực.
Sở Vân Sinh thầm nghĩ.
Đường Nhữ thấy Sở Vân Sanh nhìn về phía này, cao giọng nói:
- Muội muội lần này nhất định sẽ tìm được một thanh thần khí cực tốt, nhất định không làm mất mặt phái Hạnh Lương!
Núi Thiên Lang là vùng đất cực kỳ giá lanh, bất kể là xuân hạ thu đông, nơi đây luôn lạnh lẽo kéo dài, gần như đến mức dọa người, những tiểu tiên tiên thuật không đủ chưa đến được núi Thiên Lang đã bắt đầu run, Lâm sư muội trước mắt vẫn chưa thể hoàn toàn chống đỡ được cái rét lạnh này, hàm răng trên dưới run lập cập.
- Sở sư tỷ, lạnh quá đi, nơi này đúng là không khác gì địa ngục, cũng không biết lúc đó Tạ sư huynh sao có thể nghênh chiến với Tranh ở nhiệt độ thế này.