Về phần bây giờ muội muội ả Đường Nhữ đang ở đâu, nàng hoàn toàn không quan tâm. Nàng ta chỉ muốn một thân một mình quyết đấu với Sở Vân Sanh, niềm vui sướng khi khiến cho Sở Vân Sanh hồn phi phách tán ấy nàng hoàn toàn không muốn san sẻ với kẻ khác, cho dù là muội muội ruột cũng không được.
Sở Vân Sanh đứng ở đỉnh núi, rũ mắt nhìn xuống Đường Uyển bên dưới, lại cảm nhận được từng cảm xúc thê lương của một tráng sĩ sắp chết, sương mù dày đặc không đáy bao phủ lòng bàn chân, im lặng như muốn giết người. Có lẽ nàng được bảo vệ quá tốt, nàng không ngờ trận chiến này Đường Uyển thật sự nổi lên sát tâm. Trước đây, nàng cũng từng liều mạng quyết chiến với yêu thú, nhưng khi ấy bên cạnh còn có các sư huynh sư tỷ.
Lúc này đây, bên cạnh nàng không có ai, nàng chỉ có chính nàng.
Sở Vân Sanh có thể cảm nhận được linh khí trong cơ thể của mình đang mất đi từng chút một, người từng hồn phi phách tán ở đây mất khoảng bảy tám canh giờ, mà giờ nàng đã ở đây hơn ba canh giờ rồi.
Chỉ thấy Đường Uyển chậm rãi đưa kiếm trong tay lên, đáy mắt Sở Vân Sanh lóe lên một luồng ánh sáng rét lạnh, nàng từ từ úp hai bàn tay lại. Nhất thời, dưới chân như thể có một trận gió nổi lên, cuộn tất cả đá vụn bên cạnh, đá vụn càng cuộn càng lớn, càng cuống càng cao, đến cuối cùng như đã hình thành một cơn lốc đá, đến khi độ cao đã vượt qua đỉnh đầu Sở Vân Sanh. Hai tay nàng bất ngờ đẩy một cái về phía trước, những cục đá kia bất chợt chuyển hướng, tất cả phi rào rào về phía Đường Uyển, xuyên qua không khí phát ra những tiếng vang rất lớn.
Đường Uyển nào đã từng thấy tiên thuật mức độ này, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó nàng ta khua kiếm trong tay bổ những thứ đá vụn kia ra, nhưng những cục đá kia đều đã được Sở Vân Sanh truyền tiên khí, trở nên cực kì có uy lực, dù là vụn nhỏ cũng lao về phía Đường Uyển.
Đường Uyển bị đá vụn bao vây quanh người, gần như sắp không nhìn thấy mặt, nàng ta vừa cản đá vừa mắng:
- Sở Vân Sanh! Ta muốn giết ngươi!
Sở Vân Sanh lạnh lùng hừ giọng:
- Muốn giết ta sao? Vậy ngươi cũng phải có bản lĩnh đó mới được!
Nàng nói xong chuẩn bị bỏ đi, dù sao thời gian lưu lại chỗ này càng dài thì lại càng nguy hiểm.
Nhưng đương nhiên Đường Uyển sẽ không cho phép Sở Vân Sanh dễ dàng bỏ đi như vậy, thấy Sở Vân Sanh sắp bay khỏi núi Thiên Lang, nàng ta cắn răng lao người xông qua lốc đá vụn, đá vụn đập vào làm tổn thương mặt, chân nàng ta, để lại mấy vệt máu, nhìn qua có chút đáng sợ, giống như một kẻ điên.
Đường Uyển chịu đựng những đau đớn vô cùng ấy, khập khiễng bay về phía Sở Vân Sanh, cố chấp giữ ý nghĩ cùng sống cùng chết nắm lấy vạt áo Sở Vân Sanh, hai người đồng loạt lăn xuống dọc theo đỉnh núi.
Xoay mấy chục vòng cuối cùng cũng từ từ dừng lại, Sở Vân Sanh nặng nề ho khan mấy tiếng, Đường Uyển cũng đang thoi thóp, lúc bấy giờ, linh khí của hai người đã chịu tổn thương không nhỏ, suy nghĩ hiện tại chỉ có liều chết.
Vì vậy, hai người một lần nữa lao vào đánh nhau tại nơi lưng chừng sườn núi.
Lần này, dường như Đường Uyển đã ôm quyết tâm chết cùng với Sở Vân Sanh, do đó lúc xuống tay không hề có chút do dự, mỗi một kiếm đều nhắm chỗ hiểm mà đâm, hoàn toàn không thèm để ý chuyện mình cứ ngu đần ở đây thì cũng sẽ hồn phi phách tán. Sở Vân Khanh không định dây dưa, lùi một chút về phía sau, chuẩn bị tìm cơ hội để rời đi.
Nhưng Đường Uyển không hề thuận theo, nàng ta không buông tay, Sở Vân Sanh sắp không thể lùi được nữa, lúc này Đường Uyển chợt thấy sau lưng nàng có một bóng người cao lớn xuyên qua, không biết nhớ ra điều gì, thừa dịp Sở Vân Sanh chưa kịp chuẩn bị, nàng ta nhấc chân lên, đạp nàng xuống bằng một cước.
Toàn thân Sở Vân Sanh tung lên không rồi rơi thẳng xuống.
...
Lâm sư muội cưỡi mây, lảo đảo bay về Hoàng Tước nhai, vừa đặt chân thì ngã xuống đất.
Thập Tam kích động nói:
- Lâm sư muội, muội trở lại rồi! Nhưng đã tìm được thần khí chưa?
Đỡ nàng dậy xong lại hỏi:
- Sở sư muội đâu? Đã tìm được thần khí hay chưa?
Lâm sư muội ngẩng đầu lên, lúc này Thập Tam mới phát hiện nàng đã lệ rơi đầy mặt, quần áo cũng bị quật phá hết, nhìn chật vật không chịu nổi. Lâm sư muội ngước mắt nhìn Tạ Dật Trần bên cạnh Thập Tam một cái, bất thình lình bắt đầu gào to khóc lớn,
- Tạ sư huynh! Không xong rồi, Sở sư tỷ bị hai người họ Đường của phái Hạnh Lương vây đánh!
- Cái gì?
Thập Tam kinh hãi.
Tạ Dật Trần cũng biến sắc mặt.
Chỉ nghe Lâm sư muội thút thít sụt sịt kể chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy bằng giọng ngắt quãng, Tạ Dật Trần trầm mặt nói:
- Bọn họ ở khoảng nào?
- Đỉnh núi... Chỗ sắp đến đỉnh núi.
Thập Tam cầm kiếm muốn đi theo Tạ Dật Trần, hai người cùng tới núi Thiên Lang tìm Sở Vân Sanh, lúc này lại có một người bay trở về.
Lâm sư muội chỉ mặt Đường Nhữ hét to:
- Tại sao lại là ngươi? Sở sư tỷ của ta đâu?
Thập Tam nghe vậy ngay lập tức nắm chặt cổ áo của Đường Nhữ, cũng hỏi:
- Sư muội của ta đâu?
Đường Nhữ căn bản không phải đối thủ của Thập Tam, nàng ta bị hắn nắm trong lòng bàn tay giống như nhấc một tượng gỗ, gào khóc thật to định gọi những đệ tử khác của phái Hạnh Lương tới.
Các đệ tử khác của Hạnh Lương phái nghe tiếng chạy tới rất nhanh, vừa chạy vừa kêu:
- Các ngươi làm cái gì đấy? Lại dám ức hiếp đệ tử phái ta như vậy!
Vẻ mặt Tạ Dật Trần lạnh như băng, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, dường như có thể giết người. Ánh mắt hắn đảo qua, tay nâng kiếm lên, chỉ thấy cuồng phong bốn phía nổi lên, cùng nhau tạo lên một vòng tròn, vây lấy chính hắn, Thập Tam, Lâm sư muội và cả cá nhân Đường Nhữ lại, cuồng phong gào thét, hất những đệ tử phái Hạnh Lương muốn xông tới kia ra xa, ngã ra đất không dậy nổi.
Đường Nhữ nhìn tới ngây người, bị dọa sợ tới mức có chút run rẩy.
Ngay cả Thập Tam cũng thấy hơi sợ hãi, hắn biết Tạ Dật Trần như này là đang nổi giận.
Đường Nhữ nhìn khuôn mặt đang muốn giết người của Tạ Dật Trần, toàn thân không ngừng run rẩy, nàng ta cũng bắt đầu rơi nước mắt nước mũi giàn dụa,
- Ta... Ta cũng không biết, nơi đó chỉ còn sư tỷ ta và Sở Vân Sanh thôi.
Nàng vừa nói vừa khóc:
- Nếu tỷ tỷ của ta không cẩn thận rơi xuống hang động mà Tranh ở thì phải làm sao bây giờ?