Chương 42: Chàng ẵm ta về đi

Sở Vân Sanh đã nhiều lần đến núi Thiên Lang đều không có thần khí nào chọn nàng, Ngọc Kinh Thiên Đế biết chuyện bèn tìm người chế tạo cho nàng một cái để dùng tạm, tuy rằng cũng coi như là thuận tay, nhưng tự nhiên không thể so sánh với thần khí ở núi Thiên Lang. Cũng bởi vì đến giờ nàng vẫn chưa có thần khí, nên thường bị các đệ tử môn phái khác chê cười.

Cột nước đó cùng với ngọn lửa nhảy lên cao trăm thước, sau đó rầm rầm đổ xuống thành những tia nước tung tóe, vừa hay dội lên đầu Sở Vân Sanh, tưới cho nàng ướt sũng.

Sở Vân Sanh tức giận gạt đi nước trên mặt, bay đến trước mặt Tạ Dật Trần, nói:

- Sư huynh sao lại ức hiếp người ta như thế?

- Ta ức hiếp nàng bao giờ?

- Chàng ức hiếp ta không có thần khí, còn dùng tiên pháp độc môn của thanh Sí Diễm kiếm kia phá cột nước của ta, không ức hiếp thì là gì?

Tạ Dật Trần rũ mắt nhìn nàng, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ướt sũng, chớp chớp đôi mắt to, nhịn không được vươn tay vén sợi tóc trên mặt ra sau tai, sau đó mới nói,

- Vậy nàng làm gì được ta?

Sở Vân Sanh mở to mắt, nghĩa là nói ta chính là ức hiếp nàng đấy, nàng có thể làm gì được nào?

Trước lúc nàng lên cơn giận, Tạ Dật Trần đột nhiên lên tiếng hỏi:

- Có muốn học cách chống lại thanh Sí Diễm kiếm này của ta không?

Vừa nghe lời này, sự bất mãn từ trên xuống dưới của Sở Vân Sanh lập tức tiêu tán như mây khói, phải biết rằng Tạ Dật Trần rất ít khi tự mình dạy người khác, nhiều nhất chỉ thỉnh thoảng dùng lời nói chỉ dẫn một chút, nàng cực kỳ hiếu học, vội vàng đáp:

- Được chứ, được chứ, ta học.

Tạ Dật Trần nắm lấy vai Sở Vân Sanh, để nàng đổi hướng, đối diện suối Dã Hạc, nói:

- Chiêu này gọi là “Liễm Diễm Hí Hỏa”, lòng bàn tay trái ngửa lên trời.

Sở Vân Sanh thành thực làm theo, chỉ nghe Tạ Dật Trần phía sau lại nói:

- Mũi kiếm nhẹ nhàng chấm vào nước.

- —— Sau đó, vận khí, tập trung khí vào huyệt Chương Môn.

Sở Vân Sanh từ từ vận khí, chỉ cảm thấy nguyên khí trong cơ thể chậm rãi chảy ra, sau đó toàn thân run nhẹ, cảm giác có chút mát lạnh, đột nhiên, cảm nhận được một sự ấm áp từ phía sau.

Cơ thể của Tạ Dật Trần áp sáp lại, nhẹ nhàng giữ lấy bả vai nàng, từ từ thở nhẹ bên tai,

- Sẽ có chút lạnh, điều này là bình thường.

Vốn dĩ lòng bàn tay hắn nóng rực, đặt lên trên vai Sở Vân Sanh làm nàng cảm thấy khá ấm áp, kết quả hiện giờ hắn lại thở ra bên tai nàng, khiến nàng lại lần nữa run rẩy.

- Đừng run.

Sở Vân Sanh nhắm mắt lại, thầm nghĩ không phải ta run, mà là tê liệt, nếu chàng đứng cách xa một chút thì tốt rồi.

Có điều lời này nàng không nỡ nói ra.

Tâm tư thiếu nữ của Sở Vân Sanh xoay chuyển liên tục, qua một lúc lại nghĩ tên hồ ly tinh Tạ Dật Trần này không biết dùng tà thuật gì, nếu không sao hiện giờ nàng căn bản không thể bình tĩnh được, nàng lại nghĩ trước đây khi Ứng Long Thượng Tiên còn trẻ, nhờ vào dùng tà thuật khống chế lòng người mà cưới được bảy mươi mấy người vợ.

- Sở Vân Sanh, nàng nghĩ gì thế?

Tạ Dật Trần kịp thời cắt ngang những suy nghĩ linh tinh của Sở Vân Sanh, vội vàng tập trung sự chú ý, lại hỏi:

- Sư huynh, vậy bước tiếp theo là gì?

Chỉ thấy Tạ Dật Trần nắm lấy cánh tay nàng, để nàng theo tay hắn nhẹ nhàng vẽ nửa vòng tròn, lại thấy trong nước nổi lên một cột nước mỏng manh, uốn lượn lao thẳng lên trời, sau đó Tạ Dật Trần đẩy Sí Diễm kiếm trong tay vào trong cột nước, cột nước lập tức bao phủ Sí Diễm kiếm, cuộn tròn theo hướng lên trên, quay quanh thanh kiếm đang phát ra ánh sáng đỏ, thanh kiếm đó bị giữ chặt trong cột nước, không thoát đi đâu được

- A! Thần kỳ thật!

Sở Vân Sanh ngửa cổ lên, kinh ngạc nói.

Tạ Dật Trần mặc cho nàng ngắm một lúc, mới thu kiếm lại, sau đó cột nước lại uốn lượn trở về suối Dã Hạc.

Sở Vân Sanh cho rằng như thế đã xong, không ngờ Tạ Dật Trần vẫn nhẹ nhàng áp sát sau lưng nàng, nắm lấy cánh tay nàng không di chuyển, Sở Vân Sanh cảm thấy gương mặt đỏ bừng, quay đầu khẽ hỏi:

- Sư huynh?

Cái quay đầu nhẹ nhàng này vừa khéo chạm vào cằm Tạ Dật Trần, Sở Vân Sanh không khỏi nhớ đến nụ hôn dưới phàm giới, tim lại đập nhanh không kiểm soát.

Tạ Dật Trần dường như không cảm thấy gì, ngược lại cũng nghiêng đầu, cụp mắt xuống, đột nhiên hỏi:

- Khi nào nó rời khỏi?

…… Cái gì?

Câu hỏi không đầu không đuôi của Tạ Dật Trần làm Sở Vân Sanh ngơ ngác, lúc này đầu óc nàng căn bản không thể nghĩ được gì, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lồng ngực của người đứng sau.

- Sư huynh, chàng nói ai vậy?

Tạ Dật Trần khựng lại một chút, khẽ chau mày, giống như nghĩ không ra người kia tên là gì,

- Chính là người nàng đưa về kia.

- Ồ, là A Nguyệt.

- Ừm, nàng ta còn định chiếm lấy nàng mấy ngày nữa?

… Cái gì?

Sở Vân Sanh nghĩ một lúc,

- Bội Bội đã sắp xếp cho A Nguyệt một gian phòng rồi, khoảng hai ngày nữa có thể dọn đi…

- Dọn đi trong hôm nay.

- A?

Tạ Dật Trần không nói gì nữa, Sở Vân Sanh ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo, sau đó buột miệng nói ra ý nghĩ đó,

- Sư huynh, không phải chàng ghen rồi chứ?

- Ghen cái gì?

Sở Vân Sanh quay đầu, đối diện Tạ Dật Trần, nói một cách chắc nịch:

- Chàng chính là đang ghen! Sư huynh, đến cả nữ nhân mà chàng cũng ghen sao.

Tạ Dật Trần chau mày,

- Ta điên rồi?

- Đúng đúng đúng, chàng điên rồi đó.

Sở Vân Sanh giống như đã phát hiện ra điều gì cực kỳ đáng kinh ngạc, miệng cười toe toét.

Tạ Dật Trần liếc mắt nhìn nàng một cái rồi ngoảnh đầu định đi, Sở Vân Sanh vội vàng đuổi theo sau, vừa bước được hai bước, liền “Á” một tiếng.

- Làm sao vậy?

Tạ Dật Trần quay đầu, thấy Sở Vân Sanh cúi gập người, xoa xoa đôi chân nhỏ nhắn, một lúc sau mới lắp bắp nói:

- Có lẽ là đứng lâu quá, ta … Chân ta tê rồi.

Nàng lại giang hai cánh tay ra, nói:

- Sư huynh, ta đi không nổi nữa, chàng ẵm ta về đi.