Chương 43: Đường Uyển

Ngày mười tám giữa tháng, thời tiết đầu xuân đột nhiên ấm áp.

Tất cả đệ tử phái Huyền Vụ tập trung ở trước đại diện Ngọc Kinh, tính từ Tạ Dật Trần, tổng cộng có mười tám người.

Quyết chiến núi Thiên Lang là hoạt động quan trọng nhất mỗi hai trăm năm giữa các môn phái trong Tiên giới, lần hoạt động này thường phân thành hai bộ phận, đầu tiên là các đệ tử Tiên giới tự đi tới núi Thiên Lang chọn lấy thần khí độc nhất vô nhị của mình, sau đó là sẽ giao đấu với nhau ở dưới Trảm Kình hải ở bên cạnh núi Thiên Lang, còn còn xuống dưới biển đi tìm Táp Đạp Lưu Tinh kiếm.

Năm ngoài mọi người đều không ôm hi vọng sẽ lấy được Táp Đạp Lưu Tinh kiếm, nhưng năm nay thì khác, Tranh bị Tạ Dật Trần thu phục, vì thế nó ngủ ngoan ở trong sơn động núi Thiên Lang rồi, độ khó vì thế mà giảm đi một ít.

Nói là thỉnh giáo, thật ra là mùi thuốc súng giữa các môn phái khá là nồng nặc, phái Huyền Vụ bởi vì có Tạ Dật Trần nổi tiếng, hơn nữa con gái của Ngọc Kinh Thiên Đế lại là đệ tử dưới chướng, cho nên là một sự tồn tại nổi bần bật giữa các môn phái. Cũng chính vì như thế, người của phái Huyền Vụ hay bị người khác ghi hận.

Nếu như tới núi Thiên Lang, cần phải leo lên Hoàng Tước nhai ở phía đối diện núi Thiên Lang trước, Hoàng Tước nhai bởi vì trên đỉnh núi có một cây thông nghênh khách nên vì thế mà nổi tiếng.

Đệ tử phái Huyền Vụ bất luận nam nữ, đều phải mặc y phục màu trắng đứng dưới chân núi. Đệ tử phái Huyền Vụ vốn ai nấy đều trông vô cùng thuận mắt, giờ đây lại còn y phục chỉnh tề, thêm cả Tạ Dật Trần và Sở Vân Sanh ở giữa, trông càng xinh đẹp như một bức tranh sơn thuỷ.

Bọn họ vừa tới không lâu, thì đệ tử phái Hạnh Lương cũng cưỡi kiếm tới, đứng đầu là một nữ tử búi tóc, lông mày lá liễu, mắt phượng, mũi thẳng, môi cong, mặt thon dài, nhân trung có chút dài. Nàng ta đi chầm chậm tới, nhìn Tạ Dật Trần, giọng nói trong trẻo:

- Bái kiến các vị phái Huyền Vụ.

Tất cả mọi người phái Huyền Vụ chắp tay.

Hai phái gặp nhau, không gì để nói.

Quan hệ giữa phái Huyền Vụ và phái Hạnh Lương không tốt là chuyện hàng nghìn năm trước, huống hồ nữ tử mặt thon dài kia từng làm nhục Sở Vân Sanh.

Hơn nữa dù Sở Vân Sanh là hạt ngọc trong lòng bàn tay Ngọc Kinh Thiên Đế, chỉ nói về tính cách khiến nhiều người yêu thích của nàng cũng khiến cho không ít sư huynh sư muội đều chiều chuộng, lúc đó nghe nói sư muội mà mình nâng niu trong tay bị người khác bắt nạt, bèn cầm kiếm đi báo thù ngay. Bộ dạng lạnh lùng của Tạ Dật Trần cũng là từ đó mà được truyền đi cả Tiên giới, cũng bởi vì một khi hắn nghênh chiến, thì mặc kệ nam nữ.

Nhưng Tạ Dật Trần từng nghênh chiến với vô cùng ít nữ tử, lần đó thật sự chỉ là ngẫu nhiên.

Đám người phái Huyền Vụ đều học theo Tạ Dật Trần, với người mà mình không coi ra gì, thì không thèm bày ra biểu cảm gì, không muốn quan tâm thì chẳng buồn quan tâm, mặc kệ trước mặt là vương quyền phú quý hay gì, ta cũng phải lạnh lùng cao ngạo. Cho nên, người của phái Hạnh Lương thật sự chả thích gì người của phái Huyền Vụ.

Sở Vân Sanh và một vị sư muội khác đang đứng ở tít đằng sau, Lâm sư muội lén lút nói vào tai của Sở Vân Sanh:

- Sở sư tỷ, tỷ có biết Đường Uyển trước khi từng cầu thân với Tạ sư huynh không?

- ???

Đường Uyển là cái người mặt thon dài. Sở Vân Sanh rất kinh ngạc:

- Chưa nghe qua, thật hay giả?

Lâm sư muội nhỏ tiếng:

- Ta cũng nghe Thập Tam sư huynh kể cho ta, nhưng mà sư huynh không nói cho tỷ, nói tỷ sẽ tức giận.

Trong lòng Sở Vân Sanh nghĩ nàng đâu có thích tức giận như thế:

- Mau kể cho ta.

- Ta nghe Thập Tam sư huynh nói, Đường Uyển từng nhất kiến chung tình với Tạ sư huynh, Tạ sư huynh cũng biết nhưng lạnh lùng vô cảm, trước giờ không bao giờ để ý tới người ta. Lúc đó Đường Uyển không biết nghe được từ đâu Tạ Dật Trần sẽ thành thân với tỷ, đố kỵ với tỷ, cho nên mới cố ý làm nhục tỷ.

Lúc đó Đường Uyển đứng trước toàn bộ đệ tử của Tiên giới mắng Sở Vân Sanh là một cái gối thêu hoa, là đồ ngu ngốc đến một cái thần khí cũng không có, ngoài biết đầu thai, thì không làm được gì. Lúc đó, Sở Vân Sanh còn nhỏ, đó là lần đầu tiên nàng đối diện trực tiếp với sự độc ác.

Lâm sư muội lại nói:

- Nếu ra nói, Đường Uyển đó là một kẻ thần kinh, Tạ sư huynh rõ ràng không hè hứng thú với nàng ta, còn đánh nàng ta không còn tí sức nào chống lại, kết quả thì sao, từ sau lần quyết chiến đó, Đường Uyển lại càng yêu Tạ sư huynh hơn, sau lần đó còn trở về cầu xin sư phụ tới cầu thân với sư huynh, kết quả Tạ Dật Trần không hề lộ diện, chỉ để cho Thập Tam sư huynh ra khuyên nàng ta trở về.

Lâm sư muội vừa nói vừa cười.

Sở Vân Sanh tuy rằng ghét Đường Uyển, nhưng cũng không muốn đôi co với loại người này, dù sao thì Tạ Dật Trần cũng là phu quân của nàng rồi, còn tính toán với nàng ta làm gì.

Trên đường lên núi, Lâm sư muội hưng phấn vừa đi vừa nhảy, kéo tay của Sở Vân Sanh hỏi:

- Sư tỷ, tỷ nói xem thần khí như thế nào sẽ chọn ta, ta muốn loại trường đao, rất có uy lực ấy.

Lâm sư muội lại vừa thở dài vừa nói:

- Sư tỷ tỷ nói xem liệu có thần khí nào chọn ta không?

Sở Vân Sanh thở dài, thầm nói trong lòng ngươi lại sát muối vào vết thương lòng của ta đó hả? Nhưng nàng vẫn an ủi Lâm sư muội:

- Yên tâm, hàng vạn năm nay, cũng chỉ có mình ta đi tới núi Thiên Lang nhiều lần mà không có thần khí nào.

Lâm sư muội nắm lấy tay của Sở Vân Sanh, thành khẩn nói:

- Sở sư tỷ, người lần này nhất định sẽ lấy được thần khí.

Sau đó đảo mắt, lại nói:

- Nói không chừng tỷ trực tiếp lấy được Táp Đạp Lưu Tinh kiếm cơ! Đó là thần khí thượng cổ, mạnh hơn nhiều so với mấy đồ khác ở núi Thiên Lang ấy.

Giọng của Lâm sư muội không lớn không nhỏ, nhưng mà đối với những thần tiên có khả năng nghe cực giỏi mà nói, thì nghe rõ từng câu từng chữ. Đệ tử Đường Uyển đang đứng bên cạnh hai người Sở Vân Sanh ngẩng đầu lên nhìn, lay lay tay áo của Đường Uyển, sau đó khinh thường nói:

- Người đã từng nghe qua ở dưới phàm có câu từng nói về vị Lâm sư muội của phái Huyền Vụ kia rằng, đũa mốc mà chòi mâm son chưa?

Lâm sư muội cau mày, nghe thấy đây không phải điều gì tốt lành:

- Chưa nghe qua.

- Chính là có người không tự biết thân biết phận, cứ nghĩ tới những thứ mà bản thân không bao giờ đạt được.

Đây chính là đang mắng cả Sở Vân Sanh đến một cái thần khí còn không có mà đòi lấy Táp Đạp Lưu Tinh kiếm, Lâm sư muội nghe hiểu, bèn mở miệng nhưng không biết nên nói gì.