Liên tục mấy ngày liền, Sở Vân Sanh đều ngủ cùng A Nguyệt, một mặt vì nàng và A Nguyệt có thể trốn trong chăn trò chuyện đến nửa đêm, mặt khác gần đây nàng hoàn toàn không dám ở một mình với Tạ Dật Trần, chỉ sợ hắn chất vấn bản thân về chuyện mấy quyển sách.
Bởi vì ngày ngày nếu không phải là luyện tiên thuật thì là cùng vui chơi với A Nguyệt, khí sắc của Sở Vân Sanh ngày càng tốt, ngược lại Tạ Dật Trần, sắc mặt mỗi ngày càng thêm lạnh lẽo. Sở Vân Sanh ý thức được vấn đề này, lại còn là A Nguyệt nhắc nhở nàng.
A Nguyệt từ nhỏ mệnh khổ, rất biết quan sát sắc mặt của người khác, không vô tư như Sở Vân Sanh, nàng chủ động đề nghị hôm sau chuyển đến căn phòng bên cạnh, ở một mình.
Nhưng mà, tất cả những điều này còn chưa kịp nói với Tạ Dật Trần, trong buổi luyện tập tiên thuật vào sáng sớm của đệ tử phái Huyền Vụ, Tạ Dật Trần đã lên tiếng,
- Sở Vân Sanh ở lại.
Sở Vân Sanh không biết bản thân đã phạm lỗi gì, chậm chạp từ từ xích đến bên cạnh Tạ Dật Trần,
- Sư huynh, sao vậy?
Tạ Dật Trần đang lau kiếm, cúi đầu hồi lâu không nói gì, Sở Vân Sanh nhìn góc nghiêng anh tuấn lạnh lùng của hắn, lại hỏi lần nữa,
- Sư huynh?
Mí mắt nhếch lên, Tạ Dật Trần cuối cùng cũng chịu nể mặt mà lên tiếng,
- Ba ngày sau, chúng ta sẽ xuất phát đến núi Thiên Lang, nàng còn nhớ không?
Sở Vân Sanh chớp chớp mắt,
- Nhớ.
- Đã chuẩn bị kỹ chưa?
- Ừm ... Cũng tạm.
Tạ Dật Trần cười nhẹ:
- Cũng tạm thì không thể lấy được Táp Đạp Lưu Tinh Kiếm đâu.
Sở Vân Sanh vừa nhíu mày, liền nghe Tạ Dật Trần đột nhiên nói:
- Xem kĩ đây.
Chỉ thấy kiếm quang vừa lóe, Tạ Dật Trần đột nhiên rút kiếm ra, bóng sáng màu đỏ cùng với chuôi kiếm xẹt ngang bầu trời, Sở Vân Sanh sửng sốt, thấy sắc mặt nghiêm túc của Tạ Dật Trần, biết đây không phải trò đùa, cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ngẩng lên, khẽ nói:
- Đến đi!
Sở Vân Sanh nhón chân bay lên, cưỡi gió bay tới, lao đến một cái cây xanh, vụt vụt vài cái chém đứt vài chiếc lá, chồi non mềm mại lập tức biến thành vũ khí sắc bén bay về phía Tạ Dật Trần.
Tạ Dật Trần cũng không thèm nhướng mắt, tay trái vung lên, để nguyên khí chuyển động trong cơ thể, như gió như nước, xuất thần nhập hóa, chỉ thấy tay trái của hắn nhẹ nhàng chém trong không trung, những chiếc lá vừa nãy giống như có linh tính, lập tức chuyển hướng đâm về phía Sở Vân Sanh.
Tạ Dật Trần mặc y phục màu trắng, gió khẽ thổi, tà áo bay phấp phới, lại thêm gương mặt anh tuấn không gì tả nổi, Sở Vân Sanh nhớ đến Thập Tam sư huynh trước kia có nói xem Tạ Dật Trần sử dụng tiên thuật hoàn toàn là một loại hưởng thụ về thị giác, trong chốc lát ngẩn người ra.Tạ Dật Trần nhíu mày:
- Ngẩn ngơ cái gì thế?
Sở Vân Sanh vừa động, nhìn thấy đám lá cây kia gần như bay đến trước mặt mình, nếu chần chừ thêm lúc nữa, chỉ sợ bị lá cây đâm xuyên tim rồi, nàng lập tức vung kiếm chém bay đám lá cây đó.
Bất chợt, một cơn mưa lá xanh bay lất phất trên bầu trời.
Sở Vân Sanh không dám ngây người nữa, lập tức bay lên chỗ cao hơn của cây đại thụ, nhánh cây lập tức trôi dạt theo thân hình của nàng, nổi lên một trận cuồng phong, cuồng phong càng thổi càng mạnh, càng thổi càng cao, đến cuối cùng, bao bọc cả thân cây, bao gồm cả Sở Vân Sanh đang ở bên trong.
Cuồng phong giống như một bức tường, bảo vệ Sở Vân Sanh bên trong, ngăn Tạ Dật Trần ở bên ngoài.
Tạ Dật Trần nhìn bức tường gió, cặp mày lúc nãy bởi vì Sở Vân Sanh ngây ngốc mà nhíu lại giờ đã giãn ra ít nhiều.
Thuật điều khiển gió, ngay cả Thập Tam sống đủ ba ngàn năm cũng không biết.
Hắn đứng bên ngoài nghe thấy tiếng cười đắc ý của Sở Vân Sanh vang bên tai,
- Thế nào, sư huynh? Không tệ chứ? Chàng đã phục chưa? Hay là chúng ta đánh một trận, đổi lại để ta làm đại sư tỷ của phái Huyền Vụ chơi đùa một chút!
Tạ Dật Trần nhếch khóe môi, kiếm vừa thu lại, lại chém ra một nhát, bức tường gió biến mất, Sở Vân Sanh đứng trên ngọn cây nụ cười vẫn chưa kịp thu lại, đã đối diện với Tạ Dật Trần.
- Ài! Sư huynh, chàng …
Sở Vân Sanh còn chưa nói dứt lời, đã bay đi nơi khác.
Con người nàng tiên thuật khác như thế nào còn chưa biết, nhưng cưỡi gió mà đi tuyệt đối là đệ nhất, từ nhỏ nàng đã giỏi trò này, đánh không lại thì chạy.
Lại luôn thích chạy đến chỗ mình quen thuộc.
Sở Vân Sanh bay đến bên cạnh Dã Hạc tuyền, quay đầu thấy Tạ Dật Trần ở ngay phía sau, nhanh chóng vung kiếm tạo thành một cột nước, công kích về phía Tạ Dật Trần.
Tạ Dật Trần nâng kiếm lên chắn, cột nước đó lắc lư ba lần, lại thấy một ngọn lửa từ giữa cột nước lao ra, giống như một con rồng phun lửa, bay thẳng lên trời.
Nói ra cũng kỳ lạ, con người Tạ Dật Trần lạnh lùng khó tiếp cận, nhưng thanh kiếm trong tay hắn lại gọi là “Sí Diễm kiếm”, nổi danh vì cực nóng, khi vung lên thì toàn thân đỏ rực, tỏa ra nhiệt độ làm người ta phải run rẩy khiếp sợ, cách núi băng ba tấc, núi băng có thể tan chảy, bất cứ tiên thuật nào cũng không thể chống đỡ nổi nhiệt độ của Sí Diễm kiếm.
Tất cả thần khí của đệ tử các môn phái ở Tiên giới đều được lấy dưới núi Thiên Lang, vách núi Thiên Lang hoặc trong sơn động đều cất giấu rất nhiều thần khí. Đệ tử các môn phái không thể chọn thần khí, chỉ có thể do thần khí chọn chủ. Khi bọn họ xuất hiện tại núi Thiên Lang, đám thần khí đã ngủ sâu hàng trăm hàng nghìn năm giống như được thức tỉnh vậy.