Sở Vân Sanh nhìn xuống một cái, mặt đỏ ửng, nhớ về chuyện đã xảy ra ở dưới hồ Sí Diễm, nhỏ tiếng nói:
- Là Tạ Dật Trần cắn.
Nhưng nói thật ra thì vết thương này thực sự rất kỳ lạ, theo lý mà nói thì một đêm sẽ khỏi, có lẽ là do Tạ Dật Trần cắn quá sâu, nên mười mấy ngày rồi mà vết thương vẫn đỏ rực.
A Nguyệt nghe Sở Vân Sanh giải thích xong, khựng người lại một chút, nàng ta biết được Tạ Dật Trần là phu quân của Sở Vân Sanh, quy rằng chưa gặp mặt bao giờ, nhưng mà Sở Vân Sanh tốn hai đêm bèn mới kể xong chuyện về Tạ Dật Trần cho A Nguyệt.
Nàng ta không biết là nghĩ về chuyện gì, đột nhiên đỏ mặt, do dự một lúc, nhỏ tiếng hỏi:
- Là cắn vào lúc đó sao?
- Hả?
Sở Vân Sanh nghiêng nghiêng đầu.
A Nguyệt lưỡng lự nơi:
- Nghe tỷ hình dung, ta còn nghĩ Tạ Dật Trần là một công tử lạnh lùng cơ, nhưng không ngờ lại dũng mãnh như thế, tuy rằng nam nhân có lúc cũng sẽ không biết nặng nhẹ, nhưng mà cắn như này thì sâu quá? Tỷ nhìn xem, còn chảy máu nữa.
Sở Vân Sanh nghe cách nói mơ hồ của A Nguyệt, một lúc mới hiểu ra “lúc đó” theo ý của nàng ta là lúc nào, mặt nàng đỏ thành trái cà chua, lại hất nước về phía A Nguyệt:
- Nha đầu nhà muội, trong đầu toàn chứa gì thế, cái này không phải là bị cắn vào lúc đó! Sao muội lại giống Bội Bội thế! Không học được điều gì tốt cả!
- Hả? Không phải sao?
A Nguyệt lau nước trên mặt.
- Đương nhiên không phải! Là tháng trước cả người Tạ Dật Trần đau đớn không chịu được nên mới cắn ta một cái!
Sở Vân Sanh hùng hổ nói
- À.
A Nguyệt há hốc miệng, sau một lúc lại nhỏ tiếng nói:
- Vân Sanh tỷ tỷ không lẽ trong đầu toàn chuyện đó? Lại còn nói ta.
Sở Vân Sanh nghĩ một lúc, không có cách nào phản bác lại.
Lại ngồi chơi một lúc, bầu trời chuyển vàng, sắp tới hoàng hôn, hai người rời khỏi hồ Dã Hạc.
Sau khi trở về tẩm cung, Bội Bội ở ngoài cửa nhìn sang, thấy Sở Vân Sanh trở về, bèn kéo nàng ra chỗ khác bẩm báo:
- Tiểu thư, lúc nãy sư huynh vừa tới.
- Sư huynh tới rồi! Ánh mắt Sở Vân Sanh sáng lên, quay đầu nói với A Nguyệt:
- Muội hôm nay có thể gặp phu quân ta rồi!
- Đúng thế đúng thế.
Bội Bội gật đầu, cau mày tỏ ra đau khổ:
- Nhưng tiểu thư đừng có vui mừng quá sớm.
- Sao thế? Sư huynh bị thương rồi?
- Không phải, ây, là sư huynh nhìn thấy mấy cuốn sách mà tiểu thư mang từ phàm giới về rồi.
- y da!
Sở Vân Sanh vỗ đùi:
- Sao ngươi không ngăn chàng ấy lại?
Bội Bội ấm ức:
- Tiểu thư, đó là tẩm cung của hai người, đồ trên bàn đầu phải là thứ mà ta bảo Tạ sư huynh không được xem là sư huynh bèn nghe lời ta không xem.
- Lại nói thêm, Tạ sư huynh là người hay nghĩ nhiều, còn nghĩ rằng trong sách giấu thư từ của tiểu thư và nam nhân khác, trong lòng ta nghĩ đây không phải là chuyện nhỏ, còn không bằng để cho sư huynh nhìn rõ chỗ sách đó là thứ gì, đỡ ảnh hưởng tới tình cảm của phu thê hai người.
Sở Vân Sanh lần này đứng ở ngoài cửa không dám vào, nhìn qua cửa sổ, nhỏ tiếng hỏi Bội Bội:
- Sư huynh hiện giờ đang làm gì?
- Đang ngồi viết chữ.
- Thế phải làm gì mới được?
A Nguyệt nói:
- Kệ hắn đi, dù sao thì tỷ và hắn cũng đã kết tóc phu thê, đọc những thứ sách này làm sao, người phàm không ít người đều xem qua!
Sở Vân Sanh đỏ mặt, trong lòng nghĩ bản thân nên giấu mấy thứ sách này đi mới được, ai mà biết hôm nay Tạ Dật Trần quay về cơ chứ.
Những cuốn sách đó là khi Sở Vân Sanh mua trộm sau lưng Tạ Dật Trần ở dưới phàm giới, đều là chuyện tình yêu của nam thanh nữ tú, văn phong và hình minh hoạ đều chỉ khá rõ.
Không đúng, là vô cùng rõ.
Lúc đầu, Sở Vân Sanh có chút ngại, nhưng sau này đọc thêm một ít, thì cảm thấy bản thân như được mở mang thế giới mới, không ngủ mấy tối liền, nằm đầu sát đầu với A Nguyệt , thức đêm đọc xong mấy cuốn đó.
Nàng nơm nớp lo sợ bước vào phòng, không biết Tạ Dật Trần sẽ nói gì.
Tạ Dật Trần đang viết chữ trên bàn, Sở Vân Sanh vừa vào nhìn thấy thế, trong lòng nghĩ, hỏng rồi.
Cả bàn hắn đều biết hai chữ “Bình tâm”, chắc chắn là tức giận lắm mới cần bình tĩnh lại.
Nàng gọi một câu:
- Sư huynh.
Tạ Dật Trần ngẩng đầu, viết xong nét cuối cùng của chữ “tâm”, mới nói:
- Ừm, về rồi sao?
Sở Vân Sanh mau chóng gật đầu, lại chuyển ngay chủ đề sang giới thiệu A Nguyệt.
Sau đó Tạ Dật Trần đặt bút xuống, bút đang ở ngay cạnh mấy cuốn sách kia, Sở Vân Sanh nắm chặt tay thành hình nắm đấm, nghe thấy Tạ Dật Trần nói:
- Nếu như đã về rồi, chắc hẳn là đi chơi về đói rồi đúng không? Đi ăn cơm đi.
- ???
Sở Vân Sanh nghi ngờ nhìn Bội Bội, lại nhìn A Nguyệt, đột nhiên có cảm giác thật may mắn như thoát được chỗ chết.
Tạ Dật Trần không ngờ không nhắc tới chuyện đó? Vì sao?
Chàng không mở ra? Không đúng.
Chàng đọc không hiểu? Thế càng không thể nào. Những chữ và hình đó trực tiếp biết bao.
y da, kệ chàng đi, dù sao cũng trốn được một kiếp. Sở Vân Sanh vui vẻ đi ăn cơm.
Sau khi ăn tối xong, Sở Vân Sanh lại cùng chơi cờ với A Nguyệt, tới khoảng gần nửa đêm, nàng đi tắm, sau khi tắm xong, tới bên giường, nhìn thấy Tạ Dật Trần nằm ở giường như mọi ngày.
Có lẽ mấy ngày nay ở dưới trần quá mệt chăng, Sở Vân Sanh nhón chân đi vào, thấy Tạ Dật Trần chưa nhắm mắt, vì thế mới cúi người nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, thương lượng với chàng một chuyện.
Tạ Dật Trần quay đầu, không biết đang nghĩ gì, im lặng một lúc, mới hỏi:
- Chuyện gì?
Sở Vân Sanh mím môi:
- Chàng tối nay ngủ chỗ khác, A Nguyệt mới tới, vẫn chưa thích ứng, ta phải ngủ cùng muội ấy.