Chương 39: Sách tiêu khiển

Sau khi Tạ Dật Trần quay về, Thập Lục chủ động đi tới nhận tội.

- Sư huynh, sư muội bị kẻ khác đâm một nhát kiếm đều là do ta.

Thập Lục đứng ở trước mặt Tạ Dật Trần, thấy hắn lạnh như băng thì sợ tới mức không dám thở quá mạnh.

Tạ Dật Trần lạnh lùng:

- Tự ngươi đi lãnh phạt hai trăm trượng.

Thập Lục run lẩy bẩy, đây là hình phạt do thiên binh cầm trượng Lôi Đình đánh trực tiếp vào da thịt, tổn thương gân cốt, có những thần tiên xương cốt không được tốt, bị đánh một trăm trượng thì phải tu hành lại một nghìn năm, hai trăm trượng thực sự là hình phạt rất nặng.

- …Vâng.

Tạ Dật Trần đi về phía tẩm cung Sở Vân Sanh, Bội Bội đứng ở ngoài cửa:

- Tạ sư huynh.

- Nàng ấy đâu?

- Tiểu thư đi tới Dã Hạc tuyền chơi rồi.

- Chơi? Với ai? Mình nàng thôi?

- Tiểu thư hạ phàm dẫn về một muội muội về, là một người phàm, nàng chỉ ở đây có hai ngày, nhưng vẫn không thích ứng, tiểu thư bèn dẫn nàng đi chơi khắp nơi.

- Ừm.

Tạ Dật Trần ngồi ở trên bàn cạnh cửa sổ, tiện tay lấy một cuốn sách đọc thử, Bội Bội đứng ở bên cạnh, nghĩ một lúc, hỏi:

- Tạ sư huynh, huynh ở đây đợi tiểu thư à?

- Ừ.

Tạ Dật Trần quay đầu:

- Sao thế?

- Ừm, không có gì… Chỉ là ta muốn hỏi thôi.

Trong lòng Bội Bội nghĩ Tạ sư huynh sao hôm nay trông có vẻ hơi lạ, hằng ngày hắn quản trăm công nghìn việc, trong đầu toàn là tiên thuật, lúc nào rảnh rỗi mới có tâm trạng dở sách tiêu thời gian. Đến cả ngày đại hôn, đều không chịu nghỉ ngơi với tiểu thư.

Bội Bội rót cho Tạ Dật Trần một tách trà, nhìn thấy góc nghiêng của hắn hoàn hảo không góc chết, ngón tay thon dài, trong lòng nghĩ thầm sao trong Tiên giới lại có một nam nhân hoàn mỹ như này, bảo sao tiểu thư lại một lòng một dạ, nàng ta thấy vui cho Sở Vân Sanh vì đã gả được cho người mình yêu. Lại thấy Tạ Dật Trần rảnh rỗi dở đi dở lại cuốn sách trên bàn, ánh lửa lóe lên, đột nhiên nhớ ra gì đó, kêu “ y dô” một tiếng, mau chóng giơ tay ra hất những thứ đồ kia ra sau người.

- Tạ… Sư huynh…Tạ sư huynh, cái này không xem được.

- Sao thế?

Tạ Dật Trần nhẹ nhàng quay người, hỏi.

Bội Bội ngại ngùng nhìn những cuốn sách đó, trong lòng nghĩ đây toàn là những thứ mà tiểu thư nhân lúc hắn không có ở đây mới giở ra xem, nếu như bị hắn biết, tiểu thư sợ sẽ rất tức giận.

Nhưng những ý nghĩ này đều không dám để cho Tạ Dật Trần biết.

Tạ Dật Trần không rõ trong lòng Bội Bội nghĩ gì, chỉ nhìn thấy bộ dạng giấu giấu giếm giếm của nàng ta bèn cảm thấy kỳ lạ:

- Sao thế? Những cuốn sách này giấu bức thư mà nam nhân khác viết cho nàng ấy à?

- Không phải!

Bội Bội trợn trừng mắt, trong lòng nghĩ thường ngày sư huynh tỏ ra lạnh lùng với tiểu thư, nhưng thật ra là vẫn biết ghen?

- Không phải thì vì sao lại không được xem?

Tạ Dật Trần lại hỏi:

- Vậy đây là thư mà nàng ấy viết cho nam nhân khác?

- …Hả?

Bội Bội ngẩng đầu, đầu óc rối ren nhìn Tạ Dật Trần, lại nghĩ rằng Tạ sư huynh hoá ra cũng biết phân tâm à? Đây toàn là những thứ gì với thứ gì?

Chính vào lúc nàng ta thất thần, ánh mắt Tạ Dật Trần trở nên lạnh nhạt hơn, Bội Bội liếc nhẹ, bèn nghĩ chết rồi chết rồi mọi chuyện không ổn, Tạ sư huynh chắc không coi đó là thật chứ? Tiểu thư sao lại có thể viết thư cho nam nhân khác được, chẳng phải từ nhỏ tới lớn chỉ ngưỡng mộ một mình sư huynh hay sao?

Nhưng mà những chuyện này chỉ dựa vào miệng nói thì không có sức thuyết phục, theo như tính cách của Tạ Dật Trần có lẽ cũng sẽ không tin, Bội Bội do dự một lát, trong lòng tính toán một chút, rốt cuộc là để cho Tạ Dật Trần biết được những cuốn sách này phiền phức hơn hay là để cho hắn cảm thấy trong đây giấu thư tình thì sẽ phiền phức hơn?

Chính vào lúc này, Tạ Dật Trần lại lạnh lùng mở miệng:

- Nếu như trong này không có thư, thì sách gì mà ta không thể đọc được?

Bội Bội nhắm chặt mắt, mở sách ra, trong lòng nghĩ đọc thì đọc đi, dù sao người mất mặt không phải là nàng.

Nàng ta không dám ở lại lâu, cúi người xuống:

- Tạ sư huynh cứ xem thong thả, ta ra ngoài nhìn xem bao giờ tiểu thư quay về?

Bội Bội đi ra ngoài, nhìn trộm vài cái qua cửa sổ, muốn nhìn xem Tạ Dật Trần đọc sách đó có phản ứng gì, nhưng đáng tiếc cửa sổ không nhìn thấu, không nhìn được gì cả.

——

Tạ Dật Trần mở cuốn sách không hề có tên kia ra, nhìn vài cái, lúc đầu chưa ý thức được cuốn sách này viết cái gì, lại dở vài trang, nhìn thấy một bức tranh, trước mắt toàn là cảnh đó, hắn gấp “bụp”sách vào ngay lập tức, vứt những thứ đó lên trên bàn. Tâm trạng phức tạp, im lặng lúc lâu, mới chống cằm cười một tiếng.

Được đấy, Sở Vân Sanh.

Sở Vân Sanh vẫn chưa biết trong tẩm cung xảy ra chuyện gì, nên chơi vui vẻ cùng với A Nguyệt ở ngoài Dã Hạc trì.

A Nguyệt bị Sở Vân Sanh hắt nước lên mặt, cười lớn xin tha:

- Vân Sanh tỷ tỷ, muội sai rồi, muội sai rồi, tỷ đừng bắt nạt muội nữa!

Sở Vân Sanh lâu rồi không có cười vui thế, mái tóc đen óng nổi trên mặt nước, A Nguyệt nhìn thấy bờ vai mịn màng của nàng, đột nhiên kêu “ y da” một tiếng.

- Sao thế?

Sở Vân Sanh quay đầu qua hỏi.

- Vân Sanh tỷ tỷ, sao sau lưng tỷ lại có hai huyết ấn?

A Nguyệt nói:

- Thần tiên các tỷ không phải cho dù bị thương cũng hồi phục rất nhanh sao?

A Nguyệt nhìn vào huyết ấn ở sau vai của Sở Vân Sanh, hai vết màu đỏ trên bờ vai trắng tinh của nàng vô cùng nổi bật, giống như hai sợi chỉ đỏ diễm lệ.