Chương 28: Ngay cả ta cũng không bao giờ tin

Trong lòng làng nghĩ sao tự nhiên lại tới gần thế kia, rốt cuộc là muốn làm gì.

Còn chưa hiểu gì, Sở Vân Sanh dường như cảm giác ấm áp trên làn môi.

Sau đó đầu óc nàng chẳng nghĩ được gì.

Dường như tới hơi thở cũng như ngừng lại.

Hai tay đan vào nhau, móng tay ấn vào lòng bàn tay tới mức đau đớn.

Tạ Dật Trần hôn rất nông, chỉ là chạm nhẹ, ôm nhẹ eo của Sở Vân Sanh, hắn cúi đầu, nửa thân trân ép người của Sở Vân Sanh ở phía dưới, từ góc ở ngoài cửa, không hề nhìn rõ mặt của Sở Vân Sanh.

Lúc này, bên ngoài cửa bị đẩy ra, Sở Vân Sanh bị dọa sợ mau chóng nhắm mắt lại, chỉ có thể dựa vào một chút ánh sáng còn sót lại cảm nhận được rằng ông lão bán kẹo ở bên ngoài cửa đang thăm dò một lúc, sau đó rất nhanh bước ra đóng cửa lại.

Sau đó, Tạ Dật Trần cũng kết thúc nụ hôn hời hợt kia.

Nụ hôn này hời hợt tới mức Sở Vân Sanh không thể xác nhận được đây rốt cuộc có phải là một nụ hôn hay không.

Nếu như lúc nãy không phải chóp mũi chạm chóp mũi, Sở Vân Sanh thậm chí sẽ nghĩ rằng tất cả mọi chuyện chỉ là ảo giác của bản thân nàng.

Môi nàng đo đỏ, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ ửng, đến cả đôi mắt xinh đẹp đó cũng bởi vì kinh ngạc mà trở nên long lanh. Sở Vân Sanh ngại ngùng ngẩng đầu nhìn Tạ Dật Trần, không ngờ người ta vẫn là bộ dạng lạnh lùng như cũ. Nàng vốn nghĩ rằng Tạ Dật Trần nếu là người sẽ biết nói một câu xin lỗi, nhưng không ngờ rằng hắn không hề nói gì, giống như mọi thứ vừa xảy ra đối với hắn như chuyện đương nhiên.

Bộ dạng chuyện công tư phân minh của hắn, ngược lại khiến cho Sở Vân Sanh không có cách nào tiếp tục ra vẻ yêu kiều quyến rũ nữa, chỉ đành quay đầu đi, tiếp tục quan sát động tĩnh qua kẽ hở qua bình phong.

Chỉ thấy ông lão bán kẹo lại quay về chỗ cũ, ngồi đối diện với Minh Tư, nói:

-Minh đệ, nếu như ngươi muốn khôi phục lại thần lực, thế nhất định phải chịu nhiều khổ cực.

Minh Tư ngồi thẳng nói:

-Khổ thế nào ta cũng không sợ!

Ông lão bán kẹo tiếp tục cười:

-Ngươi nghe hết đã.

Tiếp đó, ông lão bán kẹo ghé sát người nói vào tai Minh Tư, không biết lão ta nói gì, nói trắng ra, sắc mặt của Minh Tư không được tốt, hai tay nắm chặt, lông mày nhíu chặt, trên trán chảy nhiều mồ hôi. Trông có vẻ như đang ra quyết định rất quan trọng.

Sở Vân Sanh gấp gáp, cũng không biết là ông lão bán kẹo nói gì với Minh Tư, nhưng mà lão yêu quái đó trông vô cùng cẩn thận, còn dùng yêu thuật, khiến cho âm thanh nhỏ tới mức không cho người thứ ba có thể nghe thấy.

Ông lão bán kẹo tiếp tục cầm ấm trà trên bàn, đổ ra hai ly trà, cười hì hì nói:

-Minh đệ, đây không phải là quyết định dễ dàng, phải chịu cực khổ lắm đó, nếu như ngươi không bằng lòng, ta cũng không miễn cưỡng.

Minh Tư hít một hơi thật sâu, trông như hắn cảm thấy vô cùng tức giận vì mất đi tiên thuật, sau đó hắn đấm một đấm lên bàn:

-Được! Ta đồng ý!

Ông lão bán kẹo trông có vẻ vô cùng, kinh ngạc nói:

-Đã nghĩ kĩ chưa?

Minh Tư lần nữa im lặng, mới nói:

-Nghĩ kĩ rồi.

-Được, thế thì cho ta thời gian bảy ngày ta sẽ chuẩn bị xong linh dược.

Ông lão bán kẹo lại hỏi:

-Gần đây Minh Tư với Thanh Loan Thần Nữ vẫn ổn chứ?

Khi Minh Tư nghe thấy chuyện này, trông có vẻ như càng đau đớn hơn, lắc đầu, một lúc lâu không nói gì.

-Sao thế?

Ông lão bán kẹo hỏi tiếp:

-Ngươi và Thanh Loan Thần Nữ nhiều năm không gặp, lẽ ra nên tình nghĩa sâu đậm mới đúng.

- y da, ta cũng không biết vì sao, dù sao gần đây nàng ấy như không muốn gần gũi ta nữa.

Minh Tư nhớ về những ngọt ngào lúc trước, trong lòng càng thêm phẫn nộ:

-Ta chỉ hận bản thân xuất thân không cao quý giống như Tam Hoàng Tử Doanh Châu, để mặc cho chúng chèn ép, ta hận bọn chúng, thứ thần tiên như bọn chúng ta đều hận, toàn một đám người cao cao tại thượng, chỉ sống vì lợi ích của bản thân!

Ông lão bán kẹo hai mắt đục ngầu, trông như đang cười:

-Đúng thế, chúng ta đều có chung kẻ địch, chính vì như thế, ta ngươi mới ngồi ở nơi này chứ.

Hai người lại nói những chuyện chẳng liên quan, sau đó rời đi.

Sau đó, Sở Vân Sanh cùng với Tạ Dật Trần cũng đẩy cửa bước ra ngoài, vừa mới bước ra gặp ngay ông chủ Tuý Hoan Lâu, ông chủ thấy hai người vừa từ cùng một phòng bước ra, thở dài một tiếng.

Sở Vân Sanh nhìn thấy bóng dáng ông chủ đang xa dần, nói với Tạ Dật Trần, “Ta chỉ nghĩ Minh Tư là một tiểu tiên thành thật, không ngờ rằng, hắn ta lại dám cấu kết với ông lão bán kẹo trở thành một giuộc với lão ta, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Tạ Dật Trần không nói chuyện, sau khi bước ra khỏi Tuý Hoan Lâu với Sở Vân Sanh, nhìn lên vầng trăng sáng trên trời, im lặng khá lâu mới nói:

-Nàng có bao giờ nghĩ rằng hắn chỉ là rơi vào đường cùng không chưa?

Sở Vân Sanh không trả lời.

Tạ Dật Trần lại nói:

-Thế gian này không phải chỉ có đúng sai hai điều

Từ nhỏ Sở Vân Sanh được chăm sóc rất kỹ, chưa gặp qua điều gì gọi là thiện ác.

-Không có ai chỉ có một mặt, càng không ai tốt hoàn toàn, cũng không có ai hoàn toàn xấu.

Ánh trăng sáng trong, bóng cây đu đưa, một xe ngựa chạy như bay qua, Tạ Dật Trần lại nói:

-Cũng không có ai đáng để tin tưởng cả đời.

Sở Vân Sanh nghe xong ngơ ngác, hỏi:

-Vậy chàng thì sao? Sư huynh chàng cũng không đáng để tin tưởng sao?

Lần này, Tạ Dật Trần im lặng càng lâu hơn, khi mở miệng, giọng hắn khàn khàn:

-Đúng thế, kể cả ta cũng không thể tin tưởng cả đời.