Sở Vân Sanh tuy rất tức giận, nhưng vẫn muốn tìm hiểu cho rõ, vì thế nàng tập trung tinh thần đi theo Tạ Dật Trần , tiến vào căn phòng mà hắn vừa mới bước vào.
Căn phòng đó tối om, không có đến nổi một cây nến, Sở Vân Sanh đóng cửa lại, nhưng không hề thấy bóng dáng của Tạ Dật Trần đâu, thấy rất kì lạ, đang định lên tiếng, thì lại bị một người ở phía sau bịt miệng lại:
-Ưm…
Sở Vân Sanh nghẹn ngào, có chút sợ hãi, nhưng khi chạm vào ngực của người đó, nàng ngay lập tức ngửi thấy mùi trên người người này, nàng nhận ra đó là Tạ Dật Trần. Trước kia khi chạm vào Tạ Dật Trần, nàng xấu hổ, kích động, nhưng giờ chỉ còn là tức giận.
-Đồ háo sắc!Bỏ ta ra!
Tạ Dật Trần cau mày:
-Đừng phát ra tiếng động, là ta.
-Người ta mắng chính là chàng.
Sở Vân Sanh bị Tạ Dật Trần bịt miệng, nên tiếng nàng ậm à ậm ừ, không nghe rõ, trong lúc tức giận, nàng cắn mạnh vào lòng bàn tay Tạ Dật Trần một cái.
-A…
Tạ Dật Trần thấy đau, vội buông tay ra.
Sở Vân Sanh nhân cơ hội quay người đối diện với hắn, vung tay tát cho một cái mạnh, nhưng mà vẫn chưa chạm được hắn, thì bị Tạ Dật Trần nắm lấy cổ tay, hắn hạ giọng hỏi:
-Nàng phát điên cái gì thế?
-Ta phải đánh chết tên háo sắc nhà ngươi!
Nói xong khoé mắt của Sở Vân Sanh đỏ hoe, mũi nàng cay cay, nàng tự nói với bản thân rằng không được khóc, nhưng tự nhiên lại quá xúc động.
-Sở Vân Sanh.
Tạ Dật Trần nghiến răng, hắn chỉ vào phía sau Sở Vân Sanh:
-Nàng nhìn cho kỹ, ở căn phòng này ngoài nàng thì còn ai khác không?
Sở Vân Sanh ngơ ngác, quay đầu lại nhìn thật kỹ, quả nhiên trong căn phòng đen kịt này không có gì, nàng ngưng lại, nhưng lại ngay lập tức hùng hổ hỏi:
-Không có gì thì sao chàng phải chạy?”
Tạ Dật Trần cười nhẹ một tiếng, do quá tối nên Sở Vân Sanh nhìn không rõ mặt hắn, nhưng cho dù giọng cười của hắn có khiến cho người khác rung động không thôi, nhưng vẫn bị Sở Vân Sanh mắng nhiếc,
-Nam hồ ly tinh!
-Cái gì?, Tạ Dật Trần cau mày, có chút ngỡ ngàng.
Sở Vân Sanh quay mặt đi, không nói chuyện, một lúc sau, lại nói:
-Sao chàng lại nhận ra là ta tới?
Nàng cải trang, từ đầu tới cuối biến thành một công tử anh tuấn, cho dù Thập Lục sư huynh cũng nói rằng hoàn toàn khác, Tạ Dật Trần làm sao có thể vừa nhìn đã nhận ra nàng.
Thật sự như thế, Tạ Dật Trần dường như có thể ngay lập tức nhận ra nàng, mùi hương trên người nàng vô cùng đặc biệt, gần một tháng trời, Tạ Dật Trần ngửi mùi hương này mới ngủ được. Vốn hắn nhìn thấy một vị công tử bước còn vô cùng khác lạ, nhưng ngay sau đó hắn nhận ra đó là Sở Vân Sanh, người khác có lẽ sẽ nhận nhầm, nhưng chắc chắn sẽ không nhận nhầm Sở Vân Sanh.
Nhưng hắn không nói gì, chỉ nhíu mày.
Sở Vân Sanh lại đổi chủ đề:
-Rốt cuộc chàng tới đây làm gì?
Tạ Dật Trần im lặng chỉ vào bình phong ở trong phòng, Sở Vân Sanh mới quan sát kỹ lại bố cục của căn phòng này, diện tích căn phòng rất nhỏ, nhưng lại thông với phòng bên cạnh, ông chủ bởi vì muốn gia tăng tính riêng tư của của hai căn phòng, nên đặt một cái bình phong ở giữa, hai phòng mỗi phòng có cửa riêng, cho nên có thể tính như hai phòng riêng.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn độc lập, ở giữa bình phong có kẽ hở, mà từ kẽ hở nhìn sang phòng bên cạnh, Sở Vân Sanh nghe thấy thế hiếu kỳ thông qua kẽ hở nhìn sang, chỉ thấy hai nam nhân đang ngồi bên trong phòng kia, một người quay lưng với nàng, một người khác lộ ra nửa bên người, cúi đầu che mặt.
Sở Vân Sanh cau mày, quay người lại nhỏ tiếng nói:
-Bọn họ đang làm gì? Sao hai người nam nhân lại ở nơi này nói chuyện?
Nàng vừa mới hỏi xong thì nghĩ, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, bất ngờ nói,
-Bọn họ lẽ nào…Yêu nhau?
Tạ Dật Trần cứng họng, mãi không nói gì, trong lòng nghĩ trong đầu người này rốt cuộc toàn là những thứ gì, hắn im lặng một lát, nói:
-Nàng nhìn kỹ xem.
Sở Vân Sanh lại nhìn về phía bình phong, nhìn kỹ, thở thật nhẹ, nói:
-Đây không phải là ông lão bán kẹo sao?
Tạ Dật Trần gật đầu.
-Vậy người mà ngồi quay lưng với chúng ta là ai?, Sở Vân Sanh nói.
-Là Minh Tư.
Cái tên này khá quen thuộc, Sở Vân Sanh cau mày, tìm lại cái tên này trong ký ức, đột nhiên một ánh sáng lóe lên trong đầu:
-À, chính là người tình của Thanh Loan Thần Nữ?
Cách xưng hô này khiến cho Tạ Dật Trần cau mày, nhưng vẫn ừ nhẹ một tiếng.
-Minh Tư không phải bị Tam Hoàng Tử Doanh Châu phế thành người phàm rồi sao, sao lại quen biết tên yêu quái bán kẹo cơ chứ?
-Không rõ lắm, cho nên ta mới tới đây.
-À.
Sở Vân Sanh gật đầu, nàng hiểu Tạ Dật Trần đang giải thích lí do vì sao hắn lại xuất hiện ở nơi này.
Nàng nhìn chằm chằm vào hai người, vẫn chưa nói chuyện, nhưng lại thấy Minh Tư ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía bình phong hét lớn:
-Ai?
Sở Vân Sanh nín thở, không dám động đậy.
Sau đó nghe ông lão bán kẹo cười:
-Minh đệ, đừng căng thẳng.
Nói xong lão ta đứng dậy, đẩy cửa, nghe thấy tiếng bước chân, lão ta có vẻ như đang định đẩy cửa phòng nơi Tạ Dật Trần và Sở Vân Sanh đang đứng.
Sở Vân Sanh đứng cách xa tấm bình phong, Tạ Dật Trần vẫn đứng sau lưng nàng, không hề có chút căng thẳng nào, ngược lại trông có vẻ rất bình tĩnh. Hắn đẩy Sở Vân Sanh vào góc, Sở Vân Sanh đang định nhắc nhở hắn mau dùng tiên thuật ẩn giấu hai người đi, thì thấy khuôn mặt Tạ Dật Trần tiến sát lại.