Chương 29: Nộ khí

Thập Lục sư huynh đắm chìm trong sự dịu dàng quyến rũ của n nương, Sở Vân Sanh tính quay lại tìm hắn, nên đã từ biệt Tạ Dật Trần.

Trước lúc chia tay, nàng đột nhiên nhớ đến điều gì đó, kéo tay áo Tạ Dật Trần, chất vấn hỏi:

- Lần này chàng hạ phàm tại sao không dẫn ta theo?

Bắt đầu tính nợ cũ rồi đây.

Tạ Dật Trần mặt không biến sắc,

- Ta không dẫn nàng theo, nàng sẽ không đến à?

Sở Vân Sanh tức giận nói:

- Đây là hai chuyện khác nhau!

Nàng chống hai tay vào hông, cố ý bày ra dáng vẻ hung ác, nhưng trong mắt Tạ Dật Trần cũng chỉ là một chú mèo nhỏ đang học hổ gầm mà thôi, nghĩ đến sự so sánh này, hắn đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Tạ Dật Trần vừa cười, giống như núi băng tan chảy, gió xuân thổi vào mặt, làm Sở Vân Sanh nhìn đến sững sờ ngây ngốc, nàng vừa khựng lại, tất cả khí thế vừa nãy khó khăn lắm mới dựng lên được bỗng hóa thành mây khói, lắp bắp “Chàng” nửa ngày trời cũng không nói thêm được gì, cuối cùng chỉ đành nói:

- Dù sao lần sau cũng không được phép như vậy nữa.

Tạ Dật Trần đứng đối mặt với nàng, cúi mắt nhìn xuống, ánh trăng chiếu rọi, vừa hay rơi xuống gương mặt nàng, làm cho đôi môi đỏ mọng lấp lánh, Tạ Dật Trần tâm trí chuyển động, lại nhớ đến nụ hôn nhẹ nhàng kia, vừa nãy thời gian quá ngắn, hắn căn bản không kịp cảm nhận.

Vậy là, giống như quỷ thần sai khiến, Tạ Dật Trần đột nhiên đưa tay ra miết trên môi Sở Vân Sanh.

- Chàng ....

Sở Vân Sanh toàn thân tê liệt, nghĩ cả nửa ngày, mới nói:

- Chàng đừng hòng dùng sắc đẹp mê hoặc ta.

- Ừm.

Yết hầu của hắn chuyển động liên tục, thấp giọng nói:

- Biết rồi.

Sở Vân Sanh nhíu mày,

- Biết cái gì?

- Sau này sẽ dẫn nàng theo.

- Ồ.

- Còn nữa.

Tạ Dật Trần vốn dĩ định đi, lại quay đầu lại,

- Lát nữa nàng nói với Thập Lục, năm lần Thanh Tâm Đại Điển đó đổi thành bảy lần, chép không xong, hắn cũng đừng mong trở về nữa.

- Tại sao lại phải tăng lên?

Sở Vân Sanh thầm nghĩ Thập Lục sư huynh này sao lại đáng thương như vậy, nàng không khỏi cảm thấy bất bình thay cho hắn.

- Là bởi vì hắn hùa theo nàng làm chuyện điên rồ, nếu lần sau hắn còn dung túng cho nàng làm loạn, thì sẽ không chỉ có mỗi chép phạt nhân từ như vậy đâu.

- Ta làm loạn hồi nào chứ, rõ ràng ta đến để làm chuyện chính sự mà.

- Không ở bên cạnh canh chừng nàng, nàng đã đến chỗ như thế này, còn không phải là làm loạn hay sao?

- Không phải chàng cũng đến rồi sao? Dựa vào cái gì mà quản ta?

Sở Vân Sanh rất không vui.

- Ừm.

Tạ Dật Trần nhướng mày,

- Vậy hay là cho nàng làm sư huynh?

- Đúng là quyền to ép chết người, chàng chỉ biết ức hiếp ta.

Sở Vân Sanh thấp giọng lẩm bẩm, rất bất mãn.

Tạ Dật Trần cũng không tức giận, chỉ nói:

- Đợi ta trở về tìm nàng, những lúc ta không ở đây, theo sát Thập Lục, cũng đừng biến trở về dáng vẻ nữ nhân.

- Ồ.

Tiếp đó, Tạ Dật Trần liền rời khỏi.

Sở Vân Sanh nhìn hắn đi xa dần, chỗ bị hắn miết qua trên môi vẫn đang nóng lên, tim đập thình thịch, đến tận sau khi đã từ biệt với Tạ Dật Trần khá lâu cũng vẫn còn đập rất mạnh, nàng thầm nghĩ thường ngày Tạ Dật Trần trông lạnh lùng, không biểu lộ ra ngoài, trên thực tế lại là một nam hồ ly tinh!

——

Sở Vân Sanh đang định quay lại Túy Hoan Lâu tìm Thập Lục sư huynh, thì có một người đàn ông trung niên bụng phệ tiến về phía nàng. Xem cách ăn mặc của hắn, hẳn là một người rất giàu có. Hắn vừa đi vừa cười với Sở Vân Sanh, cười đến mức làm nàng ngơ ngác.

Lại thấy nam nhân đó hai má đỏ bừng, giống như đã quá chén, hắn bước đi lảo đảo, liêu xa liêu xiêu về phía Sở Vân Sanh đang còn ngơ ngác, khoác tay lên vai nàng, nụ cười càn rỡ,

- Tiểu quan nhi, theo ta về nhà, ta sẽ không để ngươi thiệt thòi đâu.

Từ mấy canh giờ trước, khi Sở Vân Sanh tiến vào Túy Hoan Lâu thì tên nam nhân này đã để ý đến nàng rồi, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của nàng, trong lòng hắn không khỏi ngứa ngáy. Cả người hắn nồng nặc mùi rượu, gần như làm cho Sở Vân Sanh sặc đến ngất đi. Nàng cũng không hiểu tiếng “tiểu quan nhi” thốt ra từ miệng của hắn có nghĩa là gì.

Tạ Dật Trần đang tiến về phía trước, lúc sắp biến mất tại góc phố, đột nhiên nghe thấy dường như Sở Vân Sanh kêu khẽ một tiếng, hắn là thần tiên, hiển nhiên có thính lực mà người phàm không thể bì được, hắn lập tức quay người, chợt thấy một nam nhân trung niên mặt đầy thịt đang nửa ôm lấy Sở Vân Sanh, khuôn mặt gần như áp sát. Tạ Dật Trần tức đến mức hô hấp gần như dừng lại.

Chính vào lúc hắn chuẩn bị xuất thủ, lại thấy Sở Vân Sanh nhấc một chân lên, nhắm vào bộ phận trọng yếu của nam nhân trung niên mà tấn công, nam nhân đó không phòng bị, đau đến mức gập người xuống, nghiến răng nghiến lợi. Khi Sở Vân Sanh đang định cho hắn thêm hai cái tát thì ở phía sau kéo đến một đám người hầu, hét lớn “Vương lão gia, Vương lão gia”.

Tay của tên Vương lão gia kia run rẩy, chỉ vào Sở Vân Sanh ra lệnh:

- Người đâu, bắt tiện nhân này lại cho ta!

Sở Vân Sanh lạnh lùng cười một tiếng, ngay lúc nàng định dùng tiên thuật, lại nhìn thấy Tạ Dật Trần không biết trở lại từ lúc nào đang một cước đá bay Vương lão gia, Vương lão gia vốn dĩ đã đau đến mức gào thét ầm ĩ, hiện giờ lại bị Tạ Dật Trần đánh đến nửa cái mạng cũng sắp mất rồi.