Chương 13: Tam Hoàng Tử Doanh Châu

Tạ Dật Trần múc một chén canh ô mai cho Sở Vân Sanh, vẫn không mở miệng.

Sở Vân Sanh thấy dáng vẻ thản nhiên của hắn, lại không thể nổi nóng, nàng cúi đầu uống canh, thầm nghĩ dù sao mình cũng có phụ thân và mẫu hậu, nếu như Tạ Dật Trần dám có tâm tư lệch lạc gì đó, nàng sẽ bảo phụ thân phế luôn tu vi ngàn năm của hắn, trấn áp hắn dưới chân núi Thiên Lang, cho ở chung một chỗ với Tranh cả ngày lẫn đêm.

Tạ Dật Trần nói qua loa:

- Sau khi qua giờ Thân hôm nay chúng ta đi ngoại ô Ký Châu.

- Hử.

Ban ngày, Tạ Dật Trần với Sở Vân Sanh dùng tiên thuật ẩn thân, đạp trên gạch xanh ngói trắng đi dạo một vòng quanh thành Ký Châu, lên hoàng cung, xuống đến tửu lâu, toàn bộ ghi nhớ trong lòng. Sau khi về quán trọ, Tạ Dật Trần cầm lấy giấy bút, trầm ngâm không nói, chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi đã vẽ ra bản đồ Ký Châu.

Giờ Thân vừa qua, hai người bèn xuất phát.

Dọc theo đường đi, trước cửa mọi nhà đã treo đèn, thắp đuốc, cả đường đi sáng như ban ngày. Những người giàu nứt đố đổ vách thì áo gấm đồ đẹp, hoặc là thi đèn lồng hoặc là xây chùa tượng phật, nhà bình thường cũng muốn đến thương khách mua vài cái đèn lồng.

Ngoại ô Ký Châu lạnh hơn trong thành chút, chồi non ở trên cành cây khô đang nhú lên, gió xuân thổi qua, cỏ khô lại mọc, mây mù lượn lờ trên đỉnh chùa miếu ngoại ô, núi non bao quanh, trang nghiêm, tỉ mỉ nhìn, chỉ thấy trong núi xanh mây nuốt sương bao quanh một con rồng trắng, rồng trắng đó cũng là làm từ đèn lồng, vả lại sống động như thật, miệng có râu, hàm có minh châu, yết hầu có vảy ngược, bốc lên cao vút, có ý nghĩa là bảo vệ.

Đúng vào dịp Tết Nguyên Tiêu, khách đến và đi không ngừng, rất nhiều người đến đây thắp đèn cầu mong năm mới bình an thuận lợi. Phong tục dân gian đốt đèn trong lễ hội đèn lồng đã kéo dài hàng trăm năm ở Đại Chu, người ta thi đèn cúng Phật, quỳ gối trước Phật, cầu nguyện cầu phúc, chỉ mong được hưởng ân huệ từ ánh sáng của Bồ Tát.

- Chúng ta đến đây làm gì?

Sở Vân Sanh khó hiểu, theo dòng người đi về phía trước.

- Tối nay Thái Tử sẽ tới.

- Thái Tử?

Sở Vân Sanh nhìn quanh phía trước, trông thấy trên một kệ gỗ dựng tạm thời khí thế hào hùng viết mấy chữ lớn: Vui vẻ cùng dân.

- Ừm.

Tạ Dật Trần hỏi ngược lại:

- Nàng có biết đương kim Thái Tử là ai không?

Sở Vân Sanh suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở to hai mắt:

- Chẳng lẽ là Tam Hoàng Tử Doanh Châu?

Tạ Dật Trần nhếch môi:

- Đúng vậy. Thân phận lịch kiếp của Tam Thái Tử Doanh Châu là đương kim Thái Tử.

Ồ, Sở Vân Sanh gật đầu mấy cái, thật không ngờ Tam Hoàng Tử Doanh Châu giờ đây lại là một đứa trẻ bảy tám tuổi thân phận tôn quý nhưng thực lực không mạnh.

- Đêm đó thư đồng của Thái Tử bị giết, không phải có người đoán được mục đích thực sự của vụ ám sát Thái Tử sao, sao Hoàng đế còn dám để Thái Tử buổi tối đi ra cầu phúc.

- Đây là truyền thống triều Đại Chu, không thể phá lệ.

Sở Vân Sanh lại hỏi:

- Chẳng lẽ chàng cho rằng người muốn giết Thái Tử là yêu sao?

- Còn chưa rõ. Nói chung, nếu có người muốn ám sát Thái Tử, như vậy người trong cung tự nhiên sẽ nghĩ đây là do các Hoàng Tử khác gây ra, chỉ coi đây là một hồi đấu tranh chính trị giữa phàm nhân.

- Cho nên, chàng cảm thấy đây chỉ là che mắt người khác, phòng ngừa chúng ta phát hiện mục đích thực sự của yêu quái.

Tạ Dật Trần:

- Ừ.

- Vậy Tam Hoàng Tử Doanh Châu này có chỗ nào hơn người? Có thể khiến những yêu quái kia theo dõi?

- Ta đoán, Tam Hoàng Tử chỉ là mồi nhử, bọn họ muốn, còn có người khác.

Sở Vân Sanh vội vàng hỏi:

- Người nào?

Ánh mắt Tạ Dật Trần sắc bén, trầm giọng nói:

- Đợi người đó xuất hiện, bọn họ chắc chắn sẽ có hành động, đến lúc đó chúng ta sẽ biết.

Lát sau, hắn dừng lại nói tiếp:

- Đêm nay chúng ta ở trong chùa.

Trên đường lên đỉnh tháp, gặp được một đôi vợ chồng trẻ tuổi, hai người kia nhìn tình cảm rất sâu đậm, thấy tướng mạo của Tạ Dật Trần và Sở Vân Sanh bất phàm, bèn có ý thân cận, nhịn không được tiến lên đáp lời.

- Mấy người cũng lên núi cầu phúc?

Sở Vân Sanh thầm nghĩ bọn ta đi bắt yêu quái, nhưng vẫn gật gật đầu.

Hai mắt nữ nhân sáng lên, vội vàng kề sát lại gần, kéo tay Sở Vân Sanh lên, nhỏ giọng nói:

- Hai người còn chưa có con nhỉ, nơi này cầu con rất linh.

Nữ nhân vừa nói vừa quay đầu lại nhìn phu quân của mình, hé miệng lại nói:

- Năm trước bọn ta ở trong cầu nguyện được một thằng con mập mạp, năm nay đến đây là vì cầu một đứa con gái.

- Nếu hai người có lòng thành kính, năm nay chắc chắn sẽ có một đứa con.

Sở Vân Sanh cúi đầu mặc cho nữ nhân lôi kéo, lặng lẽ liếc nhìn Tạ Dật Trần đang trầm mặc không nói, thờ ơ đi ở một bên. Nàng biết, cho dù là nữ nhân này có nói nhỏ bao nhiêu cũng vô dụng, thính lực của Thần Tiên tốt gấp trăm ngàn lần phàm nhân, hắn chắc chắn nghe rõ mồn một.

Nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, cũng nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

Mặc dù là tới bắt yêu quái, Sở Vân Sanh vẫn dâng một ngọn đèn, thắp một nén nhang, quỳ gối trước đệm, nàng nhớ tới lời nói của nữ nhân kia, do dự một chút, cuối cùng Sở Vân Sanh không cầu mình có thể có một đứa con, chỉ cầu mình có thể cùng Tạ Dật Trần đời đời kiếp kiếp ở bên nhau.

Lúc Thái Tử đến cầu phúc, thường dân đã bị đuổi đi, đương nhiên không xua đuổi được đôi Thượng Tiên Sở Vân Sanh và Tạ Dật Trần này. Sở Vân Sanh khi còn nhỏ đã từng gặp qua Tam Hoàng Tử Doanh Châu một lần, không có ấn tượng lắm về hắn, nàng đứng ở chỗ tối tỉ mỉ đánh giá đứa nhỏ bảy tám tuổi này, cố gắng liên hệ hắn và Tam Hoàng Tử trong trí nhớ lại với nhau.

Chỉ thấy Thái Tử kia mặc màu vàng tươi sáng, đầu đội du viễn quan, bên hông có hòa điền ngọc hàng thượng hạng, cho dù Sở Vân Sanh không nhớ rõ mặt, thì miếng ngọc này nàng vẫn nhận ra. Thái Tử dập đầu bái lạy xong, ngẩng đầu lên, lại thấy hắn mặt tròn vuông vạc, mắt nhỏ mũi như đầu tỏi, trông khá giống với Tam Hoàng Tử Doanh Châu trong trí nhớ.