Chương 14: Trà kia, có độc

Dáng vẻ này của Tam Hoàng Tử cực giống Phụ Quân nàng, hiện giờ hạ phàm lịch kiếp, không biết có giống đương kim Thiên Tử hay không, nếu không giống, vậy thì chẳng phải Hoàng Đế sẽ nghĩ mình bị đội mũ xanh sao?

Tạ Dật Trần cúi đầu nhìn Sở Vân Sanh, chỉ thấy nàng híp mắt không biết đang vui vẻ cái gì, thấp giọng nói:

- Đi thôi.

Hai người trở lại chỗ ở trong chùa cung cấp, chỗ này đơn giản hơn phòng khách bọn họ ở, Tạ Dật Trần phất ống tay áo, bụi bặm trên bàn đều biến mất.

Giờ Tuất một khắc, một tăng nhân gõ cửa bưng tới một ấm trà xanh, Tạ Dật Trần nhận lấy rồi cảm ơn, đóng cửa lại, nghe tăng nhân kia lại đi gõ phòng bên cạnh, ở trong đó có đôi vợ chồng trẻ gặp gỡ khi lên núi.

Không có việc gì để làm, cơn buồn ngủ ập đến, Sở Vân Sanh tựa vào trên giường lim dim. Tạ Dật Trần ngồi ở trước bàn, nương theo ánh nến, bày ra bản đồ Ký Châu vẽ sáng nay, không biết đang cân nhắc cái gì, trà trong chén bị hắn uống hơn phân nửa.

Giờ Tuất ba khắc, Sở Vân Sanh buồn ngủ không chịu nổi, lại không biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, dứt khoát quấn chặt mình trong chăn chuẩn bị ngủ. Không biết qua bao lâu, nàng bị động tĩnh ở phòng bên cạnh đánh thức.

Nàng mở mắt ra, nghe thấy trong phòng kia truyền đến thanh âm đứt quãng, dường như đau đớn, giống như hờn dỗi, lại giống như uyển chuyển, bành bạch bành bạch, vang lên hồi lâu.

Nàng quay đầu, nhìn Tạ Dật Trần lẳng lặng ngồi trước ánh nến lờ mờ, kỳ quái hỏi:

- Đây là thanh âm gì?

Tạ Dật Trần khẽ nhíu mày, lại không trả lời.

Sở Vân Sanh không thích dáng vẻ này của Tạ Dật Trần nhất, luôn chê nàng chưa trưởng thành, kiểu như là chuyện gì cũng không cần phải nói rõ ràng với mình, hắn không nói cho nàng biết, nàng liền muốn hiểu rõ.

Sở Vân Sanh nổi giận đùng đùng dựng thẳng lỗ tai lên, tỉ mỉ nghe thanh âm kỳ quái này, hận không thể nghe ra âm thanh này là thanh âm của con yêu quái, đến lúc đó bắt được yêu quái, nàng cũng có thể dành chút công lao. Nhưng thường thì tiếng yêu quái cũng không phải như thế này, chúng nó hoặc là thấp giọng gầm thét, hoặc là rít lên chói tai, không giống tiếng này, phòng cách vách thỉnh thoảng kìm nén không được truyền đến những âm thanh rên khẽ the thé.

Sở Vân Sanh chỉ nghĩ gặp phải một yêu quái khác thường, vội vàng xuống giường muốn đi nhìn rõ ràng.

- Nàng đi làm gì vậy?

- Ta đi xem một chút, ở sát vách là đôi vợ chồng đó, nhớ không? Chính là đôi gặp gỡ lúc lên núi đó, cái người cầu con, bọn họ đều là người phàm, nếu gặp phải yêu quái gì đó, chẳng phải là muốn dọa mất nửa cái mạng.

Tạ Dật Trần nghe nàng nói xong, sắc mặt trông càng thêm khó coi, hắn chậm rãi nói:

- Không cần nàng quan tâm, trong phòng kia không có yêu quái.

- Không có yêu quái?

Sở Vân Sanh vừa kinh ngạc vừa ghen tị:

- Tu vi của chàng lại cao như vậy? Chỉ dựa vào thính lực là có thể phân biệt được yêu quái?

Tạ Dật Trần không nói một lời, từ chối cho ý kiến.

Sở Vân Sanh càng thêm tò mò, không chịu buông tha:

- Sư tôn truyền thụ tiên thuật cho chúng ta đều giống nhau, sao chàng luôn nhiều hơn bọn ta một chút, chẳng lẽ là ngày thường sư tôn lén đặc biệt quan tâm chàng?

Sở Vân Sanh nghĩ mình đoán đúng, bởi vì nghe xong lời này, khuôn mặt tuấn tú của Tạ Dật Trần càng lúc càng xanh mét, chỉ nghe hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi:

- Sở Vân Sanh, lần chúng ta hạ phàm vào ba trăm năm trước, nàng ngồi trong Ngõa Tứ nằng nặc không chịu đi, đòi nghe xong thoại bản bảy ngày bảy đêm, chuyện ở đó nàng đều nghe đi đâu hết rồi?

Dứt lời, Sở Vân Sanh cảm thấy mình rất vô tội, thầm nghĩ mấy thoại bản mình nghe được đều là tình yêu, nào có liên quan đến thần tiên yêu quái, nàng đứng ở trước mặt Tạ Dật Trần, nhớ lại nội dung thoại bản một cách tỉ mỉ, thầm nghĩ những nội dung trong đó có chút không thể để Tạ Dật Trần biết được.

Tiếng bì bạch bên tai có vẻ càng ngày càng quá quắt hơn, hình như đột nhiên nàng nhớ tới cái gì đó, không khỏi mặt đỏ tai hồng, cả người nóng lên, nhưng vẫn vừa ăn cướp vừa la làng, cây ngay không sợ chết đứng, chỉ vào Tạ Dật Trần bực tức nói:

- Chàng trở nên lưu manh như vậy từ khi nào thế? Sao chàng không nói sớm, chỉ biết coi ta làm trò cười.

Tạ Dật Trần không muốn so đo với nàng, dập tắt nến, cùng Sở Vân Sanh bực tức hừ hừ đi ngủ .

Nhưng lần này Sở Vân Sanh lại không ngủ được nữa, âm thanh kia không ngừng, nàng nhắm mắt không được, cảm thấy xấu hổ lại thẹn thùng, thầm nghĩ dân phong Đại Chu này đúng là cởi mở, ở chùa miếu mà còn có thể to gan như thế, lại nghĩ hai người này nhiệt tình tới vậy thì có đẻ thêm mười tám đứa nữa cũng là chuyện sớm muộn, cần gì phải chạy đến miếu cầu con.

Tạ Dật Trần nằm bên cạnh thì rất nhanh ngủ thiếp đi, Sở Vân Sanh nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của hắn, nghiêng người vươn ra một ngón tay thật cẩn thận dọc theo cái trán tuấn dật của hắn chậm rãi miêu tả ngũ quan của hắn.

Lại không biết qua bao lâu, tiếng hít thở của Tạ Dật Trần đột nhiên trở nên nặng nề, sau đó nhiệt độ cơ thể tăng cao, cả người khô nóng đến mức khiến Sở Vân Sanh cảm nhận được ngay. Nàng nhíu mày, sờ lên trán Tạ Dật Trần, kinh ngạc, vội vàng lắc hắn tỉnh lại, sau đó nói:

- Chàng phát sốt rồi, ta đi bưng cho chàng chút nước.

Tạ Dật Trần chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Sở Vân Sanh trước mắt, tiếng hít thở lại nặng hơn một chút, hắn vốn muốn đẩy tay nàng ra, nhưng hình như không khống chế được kéo nàng lại gần.

Sở Vân Sanh có thấy Tạ Dật Trần như vậy bao giờ đâu, nên càng thêm nóng lòng, rút tay mình ra, vội vàng chạy đến trước bàn rót nửa chén trà cho Tạ Dật Trần, lại thân mật nói:

- Ta nếm trước xem thử có lạnh hay không.

Hai mắt Tạ Dật Trần đều bị thiêu đến đỏ tươi, lồng ngực hắn phập phồng, cố gắng làm cho đầu óc tỉnh táo, trong chớp nhoáng, mắt thấy chén trà kia sắp dán lên đôi môi Sở Vân Sanh, nhanh chóng đưa tay bắn ra một luồng gió mạnh, đánh đổ chén trà kia, ngay lập tức chén trà trắng vỡ vụn trên mặt đất, hắn khàn giọng thở dốc không ngừng:

- Trà kia, có độc.