Chương 12: Sao chàng nhìn nàng ta?

Giờ Hợi ba khắc.

Bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng bước chân vội vã, sau đó là giọng nói của tiểu nhị:

- Phu nhân, có chuyện gì vậy?

- Đứa bé này nổi ban đỏ khắp người, không ngừng gào khóc, nhưng hiện giờ bên ngoài cấm đi lại, phải làm sao đây?

Giọng nói của người mẫu thân chứa đầy lo lắng, tiểu nhị nghĩ ngợi một lúc mới nói:

- Ở góc đường này có một tiệm thuốc, ngày mai người có thể đưa hài tử đi xem thế nào.

Lời nói chưa dứt, không biết từ đâu thổi tới một trận gió, yêu phong nổi lên bốn phía, thổi vun vút qua cửa sổ, không đến hai giây, gió ngừng thổi, vị mẫu thân đó lại hét lên một tiếng:

- Hằng nhi! Hằng nhi con đâu rồi!

Ấn đường của Tạ Dật Trần giật một cái, hắn đẩy cửa ra ngoài, người mẫu thân đó đã kéo hắn lại.

- Công tử, công tử, giúp ta với, hài tử của ta mất tích rồi.

Tiểu nhị rõ ràng vẫn còn đang ngơ ngác, Tạ Dật Trần đã từ trên lầu hai nhảy xuống, chỉ để lại một chữ:

- Đợi.

Gió cuốn mây bay, mang theo tiếng gào khóc của đứa trẻ, loáng thoáng nghe ra được là đang gọi “Mẹ”.

Luồng yêu phong này đang cuồn cuộn thổi về phía cầu, Tạ Dật Trần theo sát đằng sau. Ở trong làn sương khó xác định được phương hướng, đến cả gió cũng lồng vào trong, chỉ thấy Tạ Dật Trần vừa vung tay trái, tiếng khóc của đứa trẻ càng to hơn, yêu phong gào thét trong sương mù, lao thẳng về phía Tạ Dật Trần. Lúc nó xuyên qua lồng ngực của hắn, Tạ Dật Trần cảm nhận được một cơn đau nhói như bị kim châm, tiếp sau đó trong cổ họng có ít vị máu tanh.

Người này lai lịch không nhỏ.

Tạ Dật Trần hơi kinh ngạc, đây chắc chắn không phải là yêu ma tầm thường. Chẳng lẽ ban nãy hắn đã phán đoán sai, thực tế tu vi của người đó cực cao?

Hoặc có lẽ có hai người?

Nhưng hiện giờ không phải lúc để suy ngẫm, hắn còn bận đối phó đám yêu phong đó, chỉ mong có thể làm đối phương hiện chân thân.

Tạ Dật Trần chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, yêu phong lại chỉ muốn nhanh chóng thoát đi, trong một chốc, Tạ Dật Trần chiếm thế thượng phong tuyệt đối, yeeu phong đấu không lại, ném đứa trẻ ra, đứa trẻ lăn trên cầu mấy vòng, không còn tiếng kêu khóc nữa.

Ngay lúc Tạ Dật Trần cúi đầu nhìn đứa trẻ đó, thì yêu phong đã biến mất không thấy tăm tích.

Tạ Dật Trần đang định đuổi theo, lại thấy lão nhân bán kẹo xuất hiện giữa con sông dưới cầu. Hắn ngẫm nghĩ một chút, lao xuống giữa hồ.

Kỹ năng bơi của lão nhân cực tốt, vừa nhìn đã biết là Thủy Yêu. Tạ Dật Trần không muốn giết lão, chỉ muốn bắt sống về thẩm vấn, cho nên khi ra tay nhẹ nhàng hơn nhiều, qua mấy lượt giao đấu, lại để lão yêu đó chạy mất.

Tạ Dật Trần sợ đứa trẻ đó không còn hơi thở, không dám ham chiến, đành để mặc lão yêu đó biến mất. Hắn trở lại trên cầu vòm, đứa trẻ đó tuy hôn mê bất tỉnh, nhưng ít ra thì vẫn còn hơi thở mong manh, Tạ Dật Trần dùng hai ngón tay áp vào mạch của nó, truyền một ít tiên khí qua, ngay sau đó đứa trẻ tiếp ho lên vài tiếng.

Tính mạng không có gì nguy hiểm.

Bên tay đứa trẻ có rơi vài giọt máu đỏ tươi, Tạ Dật Trần quẹt nhẹ ngón tay, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi, tim hắn đập cực nhanh.

Đây không phải là máu nam hài.

Là máu của Chu Yếm.

Chu Yếm hiện thân, thiên hạ ắt có đại loạn, tương truyền, loại Hung Thú này không xuất hiện được ngàn năm rồi.

Tạ Dật Trần ôm đứa bé vào trong lòng, trở về quán trọ.

Người mẹ nhìn thấy con mình trở về, nước mắt như mưa, lại thấy con mình hôn mê bất tỉnh, thì bị dọa run rẩy cả người, thiếu chút nữa là quỳ xuống trước Tạ Dật Trần, xin hắn cứu người.

- Công tử, con ta bị làm sao thế này?

- Không đáng ngại, sáng sớm ngày mai sẽ tỉnh lại.

Hình như tiểu nhị cũng bị dọa sợ, vội vàng nói:

- Không làm sao đã là may mắn, mà vừa nãy là thứ gì, chẳng nhẽ là yêu quái, là loại yêu quái chuyên đi bắt trẻ nhỏ sao. Ai cha, không biết có quan hệ gì với những đứa trẻ bị mất tích kia không.

Tiểu nhị lại luyên thuyên:

- Ôi chao, thế này thì biết làm sao đây, quán trọ của bọn ta có yêu quái tới, nếu như truyền ra ngoài, thì làm ăn kiểu gì nữa.

Tạ Dật Trần bị ồn ào đến nhức đầu, dùng luôn tiên thuật khiến hắn ngậm miệng lại. Lại hỏi người mẹ kia:

- Hài tử của ngươi hôm nay đã ăn những gì?

- Ăn những gì?

Người mẹ lệ rơi đầy mặt, bị Tạ Dật Trần hỏi đến ngưng cả tiếng khóc, có hơi không hiểu.

- Cũng chỉ là những thức ăn bình thường, mì Dương Xuân, bánh hoa mai, a, còn có cả kẹo đường nhân kia nữa.

Đúng vậy, lại là kẹo đường.

Tạ Dật Trần lại hỏi:

- Có phản ứng gì không?

- Sau khi trở về ngủ cả buổi chiều, ta chỉ nghĩ là nó chơi mệt rồi, bây giờ nghĩ lại sao buồn ngủ dễ dàng như vậy cơ chứ? Ngủ suốt hai canh giờ vẫn chưa tỉnh, ta đi gọi nó, lại thấy cả người nó nổi đầy ban, nóng hết cả người, sau đó gào khóc không ngừng, ta muốn dẫn nó đi xem đại phu, nhưng vẫn chưa ra ngoài đã bị bắt mất rồi.

Tạ Dật Trần khẽ gật đầu, lại nhìn sang tiểu nhị đang không thể nói chuyện, phất tay áo về phía hai người họ, sau đó người mẹ và tiểu nhị ánh mắt mơ màng, giống như mất trí vậy, không nói lời nào, chậm rãi quay người rời khỏi.

Tạ Dật Trần lại quay về phòng bắt mạch cho Sở Vân Sanh, hình như càng ổn định hơn so với buổi chiều, tu vi của nàng cao, đâu yếu như một đứa trẻ bảy tuổi đó được, cùng lắm thì ngủ nửa ngày trời thôi.

Hôm sau tỉnh lại, Sở Vân Sanh đã ngủ đủ giấc, tâm trạng cực kỳ tốt, vui vẻ theo sau Tạ Dật Trần dùng bữa sáng, hai mẹ con ở gian phòng bên cạnh cũng vừa hay bước ra.

Người mẹ đó trẻ trung xinh đẹp, đứa con ngoan ngoãn đáng yêu, Sở Vân Sanh không nhịn được nhìn thêm mấy cái, quay đầu lại nhìn, không ngờ Tạ Dật Trần lại cũng nhìn về phía hai người đó.

Nàng nổi giận trong lòng, thầm nghĩ trong mấy trăm năm hai người quen biết nhau này, Tạ Dật Trần có bao giờ nhìn một người lạ như vậy đâu, lại còn là một nữ nhân xa lạ.

Sở Vân Sanh nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Dật Trần, chỉ hận không thể nhìn thủng ra hai cái hố.

Tạ Dật Trần đang định đi xuống dưới, chợt nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Sở Vân Sanh vang lên phía sau:

- Sao chàng lại nhìn nàng ta?