Sở Vân Sanh cảm thấy nàng và Tạ Dật Trần đang lượn lờ dạo phố không có mục đích, vòng qua hai con phố, lại bắt gặp gánh hàng nhỏ bán kẹo kia, gánh hàng đó giống như đặc biệt thu hút sự chú ý của trẻ nhỏ.
Cho dù đám trẻ kia trên người không có tiền, cũng có thể đứng trước gánh hàng cả ngày trời, chỉ cần nhìn các kẹo đường nhân đẹp đẽ được làm ra là sẽ vỗ tay hoan hô.
Người bán hàng rong có bộ râu mép hoa râm che hết nửa khuôn mặt, lộ ra đôi mắt đầy những nếp nhăn, một vết sẹo do đao cắt chạy dài từ thái dương trái đến sống mũi, có lẽ do làm việc vất vả quanh năm nên người còng xuống, người bán có ấn tượng sâu sắc đối với hai người trẻ tuấn tú xinh đẹp này, thấy họ đi đến, lại hỏi một câu:
- Mua một cây kẹo đường nhân không?
Sở Vân Sanh có chút kinh ngạc, không ngờ người này trông tuổi già sức yếu, giọng nói lại âm vang như vậy.
Tạ Dật Trần từ chối luôn không hề suy nghĩ.
Người bán hàng cười chuyển sang nhìn Sở Vân Sanh, nàng thầm nghĩ: “Chàng đã không muốn thì ta lại càng phải ăn.”
- Lấy cho ta một cái.
- Muốn hình dạng gì?
- Loan điểu.
Tạ Dật Trần hơi nhíu mày, chăm chú nhìn người bán đang cúi đầu làm kẹo đường, vốn định giơ tay ngăn cánh tay đang chuẩn bị trả tiền của Sở Vân Sanh. Tay đã nhấc lên rồi, nhưng không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì lại hạ xuống, cuối cùng cũng không nói câu nào.
Hắn nhìn Sở Vân Sanh nhận lấy cây kẹo đường kia, thỏa mãn liếm một cái giữa bao ánh mắt hâm mộ của đám trẻ con.
Lúc quay đầu nhìn thấy người bán hàng đang chăm chú nhìn mình, thần sắc khó đoán, hắn nghiêm mặt rũ mắt, khẽ nói với Sở Vân Sanh:
- Đi thôi.
Sở Vân Sanh đi được hai bước, đột nhiên lại hỏi:
- Chàng rốt cuộc có tính toán gì? Sao ta lại cảm thấy mình chỉ đến đây vui chơi thôi vậy?
Tạ Dật Trần đáp:
- Chờ đến giờ giới nghiêm tối nay đã.
Sở Vân Sanh ăn mấy miếng kẹo, chê nó ngọt quá, biến ra tờ giấy dầu gói lại, đi được hai con phố bỗng nói bản thân mệt rồi, muốn trở về ngủ. Tạ Dật Trần hỏi nàng:
- Sao mới đó đã buồn ngủ rồi? Tối qua chẳng phải nàng ngủ rất ngon sao?
Sở Vân Sanh nhớ lại dáng ngủ sáng nay của mình, không nhịn được đỏ mặt.
- Nói chung ta buồn ngủ rồi, dù sao cũng chẳng có gì để làm, ta muốn về nghỉ ngơi.
Trở về quán trọ, Sở Vân Sanh chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ. Tạ Dật Trần lặng yên ngồi trước bàn, cầm kẹo đường mà Sở Vân Sanh còn chưa ăn hết để ở trên bàn lên, mở giấy dầu ra, trời lạnh nên kẹo đường nhân vẫn chưa tan ra, Tạ Dật Trần hơi do dự rồi cầm thanh gỗ đưa lên mũi ngửi một cái.
Đắng, nhưng dư vị ngọt.
Các loại mùi vị đều bị cái ngọt béo ngậy bao phủ. Thời gian quá lâu rồi, Tạ Dật Trần đã không còn nhớ rõ mùi vị của các loại linh thảo, chỉ dựa vào đắng và dư vị ngọt cũng không phân biệt được cuối cùng là loại linh thảo nào, nhưng hắn có thể chắc chắn, tuy rằng lượng dùng rất ít, nhưng tuyệt đối không phải là thứ hay ho gì, Tạ Dật Trần thẳng tay ném chỗ kẹo còn lại đi, sau đó nhìn về phía Sở Vân Sanh đang ngủ say.
Tối qua nàng nằm ngủ không thành thật, nhưng hôm nay lại rất ngoan ngoãn, nửa canh giờ rồi, nằm gọn trong chăn không hề nhúc nhích, nửa gương mặt đều vùi trong chăn, Tạ Dật Trần tới gần, ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng nhấc cánh tay Sở Vân Sanh trong chăn ra, bắt mạch.
Ổn định, dù hơi loạn nhưng chắc không nguy hiểm.
Chạng vạng luôn đến nhanh hơn vào những đêm lạnh giá, qua giờ Thân, sắc trời đã tối. Sương mù lại bao phủ cả bờ sông, đám đông trên phố thưa dần, những gánh tạp kỹ, múa lân, cà kheo đều dọn sạp và rời đi.
Rất nhanh, con phố trở nên vắng ngắt, chỉ thỉnh thoảng có vài người vội vã trở về nhà lướt qua, khác hẳn với cảnh sắc náo nhiệt ngày hôm qua.
Canh một ba điểm, Tiếng Trống Hoàng Hôn vừa gõ vang, các quan binh đã dựng rào chắn, trạm gác ở các ngõ phố, trên đường vô cùng im lặng không một bóng người. Sau khi đi tuần một lượt, thì quan binh rời khỏi phố Chu Tước.
Tạ Dật Trần đã nhảy lên mái quán trọ từ sớm, sử dụng tiên thuật ẩn mình vào làn sương mờ mịt tối tăm, im lặng chăm chú nhìn vào cây cầu kia. Khoảng một canh giờ sau, trong màn sương mù xuất hiện một điểm sáng.
Ánh sáng đó dần dần sáng ngời, rõ ràng hơn, một lão nhân gánh hàng kẹo bước ra từ góc phố Chu Tước, bộ râu muối tiêu, lưng còng, vết sẹo dài trên mặt trái, thân thể hắn nặng nề, bước chân chậm rãi nhưng lại nhẹ nhàng, đến cả thần tiên có tu vi như Tạ Dật Trần cũng không nghe được tiếng bước chân của hắn.
Gánh hàng của hắn treo một chiếc đèn lồng đỏ, nhẹ nhàng đung đưa trên vai, chiếu trên mặt đất giống như đang soi đường cho lão nhân đó, nhưng——
—— Nhưng trong ánh sáng đổ xuống của chiếc đèn lồng kia không hề có cái bóng nào.
Giống như đã phát hiện ra điều gì, lão nhân đó đột ngột dừng bước, nhìn về hướng Tạ Dật Trần đang đứng, Tạ Dật Trần liếc nhìn, không hề động đậy, hắn biết rõ yêu thuật của người này không thấp, nhưng tuyệt đối không thể thấy được hắn.
Lão nhân mờ mịt nhìn một lúc, lại bước tiếp về phía trước.
Sau lưng lão truyền đến tiếng binh mã đang đi tuần, nhưng bước chân không loạn, vẫn chậm rãi tiến về phía trước như cũ. Lúc sắp đến cầu, thì rẽ một khúc cong, đi về phía màn sương mịt mù đang dâng trào trên cầu, hắn và chiếc đèn lồng đỏ từ từ biến mất khỏi tầm mắt của Tạ Dật Trần.
Tạ Dật Trần lại yên lặng đứng đó một lúc, nghe thấy tiếng khóc của một bé trai trong gian phòng dưới chân hắn, tiếng khóc trong đêm sâu thanh vắng trở nên cực kỳ vang vọng, tiếp đó là tiếng dỗ dành nhẹ nhàng của mẫu thân. Tạ Dật Trần nhảy xuống, trở về phòng mình.
Sở Vân Sanh vẫn chưa tỉnh.