Thế giới này cũng thật thần kì, Phan Long nghỉ ngơi một ngày hắn đã cảm thấy sinh lực tràn đầy, có thể đi lại.
Tất nhiên còn khá miễn cưỡng nhưng đó do không quen.
Mà từ miệng Tuyết Nhi trước đó mới biết hắn ngất gần 10 ngày, thảm thật không sao kể xiết, may mắn giờ có thể đứng lên đi lại, hắn thật tình muốn ngó trời đất Địa Tinh Hải này ra sao, một nơi thần kì.
Đôi chân vừa bước ra cửa, khi cánh cửa được hé mở Phan Long không khỏi sửng sốt, thẫn thờ.
Hắn nghe thấy một tiếng đàn êm du, hư hư thực thực như thiên nhiên ca hát lúc nghe được rõ ràng, lúc không.
Rồi tiếng đàn đó cứ như có mùi hương, có khi là vị, nhưng khúc ca lại rất buồn.
Phan Long nhìn trời nhìn phía xa, hắn ngâm nga một bài ca hay nhạc điệu hoà tấu tiếng đàn nơi hư vô đó.
"Ngày buồn giờ áo ai khâu, vá quàng rồi,
Lặng nhìn dòng nước con sông, phút bồi hồi,
Một lần này hỡi em ơi, ở lại đi,
Vạn trùng cơn đau, ngoài kia chỉ là bão tố..."
Tiếng đàn từ nơi phương xa phối với giọng điệu ca từ của Phan Long không hẹn mà cùng chung một nhịp.
Cá nhân Phan Long hắn không biết đàn điệu này nói về gì nhưng khi nghe được âm nhạc lại thêm khung cảnh nơi đây, Phan Long muốn khẩu xuất thành thơ.
" Tốt, tốt, coi bộ, ca xuyên đến một thế giới không tệ nha."
Phan Long cười tươi, hắn không nghĩ có ngày hắn thực đến được một thế giới trong mơ như vậy, dường như nơi này là lão thiên sinh ra cho hắn.
Làn gió vi vu, tiếng cổ cầm đàn khúc đã hết, một bóng dáng động nhân như ẩn như hiện sau lớp màng che đứng trước mặt Phan Long.
Đôi mắt sắc bén như kim châm, nàng đảo mắt một vòng quanh Phan Long có chút tò mò, khó hiểu, lại bực tức, rất đa dạng.
Thân hình lả lướt như mãng xà yêu tinh câu hồn đoạt phách, chỗ cần lồi nên lồi, chỗ cần lõm nên lõm, xuyên một thân áo mảnh cam nhạt, vải che mặt tím, cực độ thần bí.
Người con gái này đem đến cho Phan Long một sắc thái huyền bí.
Phan Long bị nhìn có chút giật mình, con mắt đó như có tay đang vân ve khắp người hắn khiến hắn không khỏi nổi da gà.
Nhưng ngẫm lại một thằng đàn ông để nữ nhân uy hiếp sờ mó mà còn tỏ ra sợ hãi.
Vậy không khỏi quá yếu đuối?
"Ui ui, tiểu mỹ nữ, ngươi không phải đánh chủ ý gì ta chứ? Nhãn quan ngươi sắp mò đến tiểu huynh đệ ở dưới của ta rồi."
Phan Long giọng có chút bông đùa giỡn trêu.
Cô gái bí ẩn thu hồi lại tầm mắt, sau lớp màng che khuôn mặt bình tĩnh, giọng vẫn lạnh nhạt không nghe tâm tình cảm xúc gì:
"Ngươi là ai?"
Phan Long cười, tiêu sái nói, điển hình của một nguỵ công tử :
"Phan Tuấn Long, mọi người thường gọi là Phan Long, Phan trong Phan Gia, Tuấn trong tuấn tú tiêu sái, Long trong mãnh Long, không biết cô nương là ai, phải chăng cô nương là người tấu khúc đàn trước?"
Phan Long khom người, một tay chấp sau lưng một tay ngang bụng, lễ tiết quý tộc, một bài học mẹ hắn dạy hắn đến nhàm chán.
"Ta là ai không quan trọng, ngươi cũng không cần biết tên nhưng đúng là khúc đàn kia là của ta, ngươi lại có thể chế lời khúc đàn đó của ta vậy là nói ngươi có thể cảm thụ được làm ta cũng rất vui mừng nhưng vẫn thiếu chút, thế nhưng ta tin là tương lai gặp lại chắc sẽ đủ, ngươi thật là quá kì lạ."
Phan Long có chút không hiểu gì, chưa kịp phản bác bóng dáng người con gái đã đi xa, mất hút.
Dường như nàng đến và đi được hay không việc giải thích với hắn không quan trọng.
Phan Long bất đắc dĩ, dường như lúc xuyên đến đây người kì cục không phải ít, phải chăng người bình thường như hắn là tuyệt chủng, hiếm hoi?
Lặng lẽ bước vào phòng, Phan Long không quan tâm nữa bởi vì sau môt hồi ý cảnh thăng hoa, xuất khẩu thành thơ hát, dường như cơ thể hắn có điều gì đó khác lạ.
Vừa mới đóng cửa, cái cảm giác nóng trong máu khiến Phan Long đổ mồ hôi.
Hắn vội cởi trần vớ cái quạt giấy ve vẩy được một lúc cho mát.
Tự dưng lúc này, từ tầm mắt hắn thấy nhiều đốm ánh sáng nhỏ lượn lờ, rất nhỏ và vô cùng nhiều.
Như thể Phan Long đang dùng con mắt phàm nhìn ra vũ trụ vậy.
Hắn vươn tay tính với lấy nhưng chỉ vồ hụt trong không trung.
"Quái, cái này là gì? Đom đóm? "
Nghĩ nhưng Phan Long thấy không quá thực tế, tò mò.
Nhưng vì không biết hắn đành kệ, ngồi tự thẩm trà trên bàn chán chê lại lăn ra ngủ, hắn thực nhàn đến muốn chết.
Ngày hôm sau.
Tuyết Nhi tới từ sớm. Nàng đối với Phan Long quả thực có chút tò mò, hứng thú nồng đậm.
Ít nhất quãng thời gian ở bên hắn khiến nàng khá vui vẻ bởi con người hắn khá vui tính, thường hay chọc nàng cười sinh ra cho nàng chút thiện cảm cho nên nàng rất muốn chiếu cố hắn thoáng một chút.
"Long ca, ngươi dậy chưa."
Vì là sáng sớm, Tuyết Nhi lại là con gái nên đối với việc đột nhập phòng con trai có chút né tránh, nàng chỉ dám ở ngoài gọi to, hi vọng hắn mau ra.
Tiếng vang ra, thoáng một lúc, Phan Long nhẹ nhàng bước ra ngoài, nhìn thấy Tuyết Nhi khả ái, rất vui vẻ:
"Tiểu muội muội, tới liền này."
Vừa thấy Phan Long, Tuyết Nhi cũng vui vẻ bỗng chợt như thấy gì kì lạ vì từ người Phan Long khiến nàng thấy lấp ló ánh quang mà chỉ Linh Giả mới có.
Điều này khiến nàng không khỏi dụi dụi con mắt, rất tự cho mình sáng chưa ăn sáng nhìn nhầm.
"Kì quái, hình như trên người Long ca có dao động của linh lực? Không phải hắn chỉ là phàm nhân sao, linh lực phải Linh Đồ cảnh mới có mà? Không lẽ ...?"
Tuyết Nhi đôi lông mày nhíu chặt có chút trầm tư suy nghĩ, đầu lúc la lúc lắc, không khỏi cảm thấy mình sáng sớm mê sảng.
" A , tiểu muội đang nghĩ đến ca?"
Phan Long thấy Tuyết Nhi nhìn mình rồi giật mình trầm tư gì đó lại còn lộ bộ mặt đáng yêu đến vậy kiềm không được mà trêu.
Tuyết Nhi lại rất thoải mái gật đầu rồi lại trầm tư, không nhìn ra suy nghĩ gì, Phan Long lại tưởng tiểu hài tử nghĩ linh tinh gì, cũng không quá quan tâm, nhẹ nhàng đề cử đi trắc thí lộ sớm.
Tuyết Nhi cũng thoát khỏi suy tư, nghĩ không đến thì không nghĩ nữa, lại về trạng thái khả ái đáng yêu dẫn đường Phan Long.
Phải nói Trắc Thí Lộ đối với tưởng tượng tròn méo của Phan Long có khác, nó giống như cái máy đo chiều cao, dài dài, dưới có mấy chục cái con số, trên đỉnh lại có cục đá cắt lát phẳng gắn trên.
Nghe nói là Thí Cấp Bia, dường như dùng để xác định cấp độ Linh Giả.
Nhìn cái máy tầm thường Phan Long có chút chả muốn lên.
Trông thế nào cũng giống mấy cái máy đo chiều cao, cân nặng tầm thường mà mấy ông buôn thường đi qua gạ lên đo, nhìn vô cùng mất thân phận.
Nhưng ngẫm lại ở đây mình hắn và Tuyết Nhi không ai khác, dường như chả còn ai biết, tội gì không thử, dù sao cũng một phen tiểu mỹ nhân tâm huyết a.
Phan Long cố ra vẻ tiêu sái chút, cước bộ bình tĩnh bước lên Trắc Thí Lộ.
Hắn chả quan tâm cái thiên phú khỉ gì, Tuyết Nhi, một tiểu mỹ nhân đề nghị nên hắn tỏ vẻ đồng ý thôi.
Nếu không phải mộng mơ ôm tiểu mỹ nhân vào tay, hắn mới lười lên đây đứng, rõ xấu hổ.
Mà đối với thái độ không tình nguyện của Phan Long, Tuyết Nhi không hề hay biết.
Nàng vẫn thắc mắc tại sao trên người hắn có dao động linh lực thôi, mà nghĩ làm gì khi chỉ cần trắc thí là xong?
Khoan thai đứng trên Trắc Thí Lộ, Phan Long chờ đợi xem nó có phản ứng thế nào, thần kì thay chả thấy khỉ gì, hắn có chút tức tối.
Vứt một ánh mắt hồ nghi cho Tuyết Nhi, hắn có ý hỏi bao giờ xong?
Tuyết Nhi nhún vai, tỏ vẻ vô tội không biết, định nói gì thì bỗng...
Phan Long chưa kịp phản ứng đã có tiếng kêu.
“Cạch”
Tuyết Nhi tới xem Phan Long, lại thấy Thí Cấp Đá vung ra một số 2, nàng thoáng cái khự lại thẫn thờ.
Phan Long đối với kí tự hai gạch là không hiểu lắm, tính bụng hỏi Tuyết Nhi lại thấy nàng đứng thẫn thờ lòng mang tò mò sâu sắc.
Tuyết Nhi thì lòng đầy dấu hỏi lớn, đang từ thẫn thờ, nàng càng không khỏi trợn mắt há hốc nhìn về Phan Long, lắp ba lắp bắp:
"Ca, ngươi . . . Ngươi làm thế nào đã Linh Đồ cấp 2?"
Tuyết Nhi nhìn về phía Phan Long như nhìn thấy quỷ, nàng rất khẳng định người trước mặt nàng tuyệt đối tầm chỉ mười chín hai mươi tuổi, cách đây 2 ngày là một phàm nhân không chút dao động linh lực nào, vậy mà thế nào giờ Linh Đồ cấp 2?
Cái này thực quá không thực tế rồi.
"Ta? Linh Đồ cấp 2? Cái này ta không biết gì, ta không hề có tu luyện gì cả."
Phan Long rất thật thà trung thực khai báo, quả thật ngoài ăn, ngủ, lại ăn ngủ, dường như hắn chả tu luyện cái gì.
Nghĩ lại có khi phải không hôm qua đau bụng cả người nóng như sốt rét?
Có chút hồ nghi đoán, nhưng Phan Long không dám nói loạn lỡ đâu không phải lại làm mỹ nhân cười chê mất điểm, lại nói hắn chả quan tâm tu với chả luyện, ra ngoài tán gái có phải hơn không?
Tuyết Nhi cũng mù mịt, nàng cũng chỉ mới Linh Đồ cấp 9, nhìn về phía Phan Long thực khó nhìn ra cái gì, dẫu sao nàng cũng là khởi hành trước 3 năm a.
Mà nàng từ cảnh giới phàm nhân đột phá đến Linh Đồ cũng là phải nửa tháng, chỉ từng đó đã được lão sư tấm tắc khen gợi gọi là thiên tài trăm năm có một của gia tộc.
Nay thế nào tự nhiên gặp một tên so với nàng lớn tuổi hơn nhưng phàm nhân là chắc chắn, lại còn đối Địa Tinh Hải lại là mù tịt, qua vẻ mặt chăm chú nghe nàng kể lúc đố tuyệt không phải giả dối.
Vậy hắn lấy cái kiểu gì vèo cái lên Linh Đồ cảnh? Lại còn lên cấp 2?
Trăm mối khó giải, gót chân khẽ chuyển, nàng định đi bẩm báo lão sư, việc này quá kì diệu rồi.
Mới xoay gót, Tuyết Nhi đã thấy lão sư nàng đứng đó, con mắt nhìn về phía Trắc Thí Lộ tràn đầy khó hiểu.
Đây là người trung niên đã từng kiệm lời nói chuyện với Phan Long, gặp mặt lần đầu ngoài câu "ngươi tỉnh?" Với "một tháng cút" rồi phủi mông bỏ đi.
"Tuyết Nhi, ngươi đây là mượn Trắc Thí Lộ làm gì, tìm lại tự tin khi lên đo lại thực lực?"
Lấy Trắc Thí Lộ kiểm tra lại thực lực? Trên đời này có người rảnh háng đến vậy?
"Lão Sư không phải ta, Long ca đo a."
"Ồ vậy là một phàm nhân mượn Trắc Thí Lộ muốn thử thiên phú, Tuyết Nhi, ngươi cũng không phải quá rảnh đi, ta nhìn thế nào cũng thấy giống ngươi đo hơn? Ngại lão sư đả kích ngươi sao? Ta nói rồi ngươi muốn đột phá chỉ có thể chăm chỉ, suốt ngày lông bông giao du với mấy phàm nhân không đầu đuôi với việc đề thăng linh lực không chút tiến bộ đâu."
Người trung niên có chút châm biếng, chê trách hiển nhiên không tin tưởng Tuyết Nhi nói.
Tuyết Nhi muốn khóc, cớ gì lão sư cứ xoắn suýt việc phàm nhân là sao? Lại còn giọng nói châm biếng, khiển trách mình khi nói phàm nhân mượn nữa,
Phàm nhân không lẽ không phải người tu luyện?
Dường như người trung niên này đối với Trắc Thí Lộ chín phần mười đã nghĩ Tuyết Nhi bày trò, chưa nói nàng có thực lực này hay không, chỉ biết ngoài nàng ở đây không còn ai khác.
Tuyết Nhi xụ cái mặt rồi, ngàn vạn uỷ khuất được Tuyết Nhi dùng cách nức nở khóc lóc kể.
Phan Long ngoan ngoãn ngồi một bên theo dõi, chính xác hắn cũng không rõ tại mình hay không, nói chung không tiện.
Sự việc từ miệng Tuyết Nhi kể ra, người trung niên có chút nửa tin nửa ngờ.
Tin vì TuyếtNhi không bao giờ nói dối hắn.
Nghi ngờ vì phàm nhân, Linh Đồ cảnh dễ đạp như mua củ cải trắng ngoài đường? Tuỳ tiện được?
Thoáng cái, trung niên nhìn về phía Phan Long ánh mắt có chút bất thiện.
"Tiểu tử, tuy ta không biết thực là ngươi trước đó ngươi giả vờ hay phàm nhân thực, nhưng tốt nhân ngươi phải hiểu rõ ta là người nghèo, Tuyết Nhi tuy là đệ tử ta, nhưng hoàn cảnh nhà nàng hơn ta không được mấy cũng nghèo, nếu ngươi có chủ ý lấy gì thì xin lỗi thực không có, thứ hai dù còn một hơi thở ta cũng quyết bảo vệ Tuyết Nhi."
Nói xong người trung niên bày ra một bộ kiên định, toàn thân Linh Lực bùng nổ, thực lực lại là Linh Úy cấp 3.
Phan Long thấy vậy bị hù suýt vỡ mật, một luồng áp lực tỡi hắn khiến hắn vô cùng khó thở, bên trong sát khí lúc ẩn lúc hiện khiến hắn muốn khóc.
“Đang yên đang lành lão muốn giết mình chi, gì mà giả trang bức? Ca còn chả biết đây thế giới nào còn tính trang bức? Ngại mệnh dài đâu.”
Phan Long ngẫm nghĩ.
"A, Lão nhân gia, à không lão tiền bối, ngàn vạn đừng tự phóng rắm tự ngửi, ta thực không có ý hại muội ấy, càng không phải kẻ ẩn giấu thưc lực gì mà thực sự chỉ có thế, phàm nhân không hơn không kém."
Phan Long nói.
"Đừng có xạo lìn, ngươi nghĩ ta tiểu hài tử sao? Ngươi nói không tu luyện mà đột phá Linh Đồ ai tin? Lại còn trong 2 ngày? Ngươi đây là nói mình là lão thiên sao?"
Người trung niên vẫn không tin.
Phan Long thực muốn gật đầu một phát nhưng vẫn kiềm lại, hắn không biết cũng lười muốn biết, tu hành khỉ gì hắn không hứng thú, nhân sinh hắn chỉ có gái và đá quý thôi.
Thấy Phan Long trong con mắt có sự hoang mang, trung niên cũng nghĩ mình lầm.
Ngẫm lại nhìn Phan Long cũng không phải làm bộ lại nói cái thực lực Linh Đồ cấp 2 so với Linh Úy thuần tuý là rác rưởi, không thể so sánh.
Lúc này học viện Trường Sơn đang tuyển sinh, hắn hộ tống đi đăng kí cho Tuyết Nhi, giờ cho thêm hắn cũng tốt.
Dù sao người mình cứu, thực lực hắn lại thấp thế kia ra ngoài, đừng nói lăn lộn khéo lại chết non giữa đường.
Thôi thì làm việc tốt cho đến nơi đến chốn, tiện cho Phan Long thử xem vận khí ra sao.
"Được rồi, coi như không có việc gì đi, ta cứ tính tiểu tử ngươi nợ ta một lần sử dụng máy Trắc Thí Lộ, nếu vào học phủ được thì trả ta phí, nếu trượt thì thôi, coi như ta cho nhưng đừng tìm ta ăn nhờ ở đậu."
Người trung niên thẳng thắn, chém đinh chặt sắt nói, Trắc Thí Lộ là một cái máy đo thiên phú, nói rẻ không phải rẻ, nói đắt cũng không đắt nhưng cứ vô duyên vô cớ cho người ta sài chơi, nghịch hỏng cũng phải tìm lại bồi thường chút.
Phan Long rất khinh thường, quả thật lúc mới nghe trượt vào học viện gì gì đó là được xoá nợ hắn đã định sảng khoái nói không tham gia luôn.
Nhưng cái câu sau khiến hắn phải nghĩ lại chút, dù sao cũng là xuyên bậy xuyên bừa đến hành tinh không biết, tự nhiên mất cái người bao ăn bao ở, ngẫm lại cũng không thoải mái.
"Được rồi quên giới thiệu, ta tên Triệu Dương, Tuyết Nhi là đệ tử cũng là hậu bối của ta, trong gia tộc nàng cũng là thiên tài, vạn hạnh ta mới nhờ nàng nhìn trúng được làm lão sư, coi như cũng thơm lây chút."
Phan long gật đầu, Triệu Dương? À rồi, hắn chỉ cần nghe tên, cố sự gì đó là không thèm quan tâm.
Nếu là ai khác vì muốn lấy lòng có khi còn tỏ vẻ giả vờ nghe, chứ riêng Phan Long dạng vung tiền xì mũi, cái mặt hắn không cần lấy lòng ai.
Triệu Dương đang chờ đợi Phan Long hỏi cố sự thì lại thấy tiểu gia hoả đã chả thèm quan tâm đi sang cạnh Tuyết Nhi cười đùa.
Triệu Dương hắn sâu sắc chán nản, tụt hứng.
...