Chương 2: Địa Tinh Hải

Phan Long một mảnh mơ mộng.

Xung quanh là những tiên nữ dạo quanh nô đùa ca hát, vườn đào chi chít quả, đá quý chói loá muôn màu muôn vẻ.

Phan Long bừng tỉnh, hắn thấy mình đang ngồi trên ngai vàng êm ái thưởng thức đủ mỹ vị nhân gian.

Gái? Có gái, hàng cao cấp đằng khác, toàn mỹ nhân minh tinh số một số hai.

Hoa quả, thức ăn? Bàn đào, Thịt Chân Long đang bày tuỳ tiện khắp mâm.

Đá quý, ngọc xa xỉ? Tuỳ tiện nhặt dưới đất, ra góc bắn bi chơi, nhìn đã thấy hoa mắt.

Phan Long ngẩn ra, đôi mắt lim dim, ở bên cạnh hai cung nữ đang xoa bóp, hắn chìm trong sung sướng hoan lạc.

Hắn vươn tay vẫy vẫy, hàng trăm cung nữ cung phụng tay dâng trái cây, miếng ngọt mơm mớm cho hắn, Phan Long há miệng nghênh đón những cái miệng anh đào cùng những chiếc lưỡi mật ngọt hưởng thụ.

"Thật sướng, ưm vị này hình như hơi khác, có chút quen, khai? Nước tiểu? A con chó chết!!!"

Mặt Phan Long tái xanh, hắn vùng dậy từ giấc mộng, đôi mắt trợn trừng nhưng đau nhức từ xương phổi khiến hắn cơ hồ ngất tiếp.

Hoá ra mơ, Phan Long thở ra một hơi đầy thất vọng.

Giấc mơ chín phần mười là tuyệt vời, hắn quyết tâm phải biến nó thành sự thật nhưng một phần còn lại thì có đánh chết hắn cũng không muốn lặp lại lần nữa, nghĩ sao nước tiểu chó ?

Trời ạ, bây giờ nỗi ác mộng hắn ám ảnh hắn đến cả đời hẳn là một con chó tuyết trắng rồi.

Ngã xuống, Phan Long nhận ra hắn đang ở trên một chiếc giường, trong một căn phòng kín nhìn kiểu dáng có chút giống mấy căn phòng cổ trang.

Điều này làm cho Phan Long cũng tấm tắc lấy làm lạ.

Hiện giờ trong căn phòng ngoài hắn không một ai khác, Phan Long có chút hoang mang, cứ thấy thế nào, một nơi xa lạ, nếu mà không ngạc nhiên mới là dị hợm.

Mà Phan Long ngẫm nghĩ.

“Ài, dẫu sao vẫn còn sống, lạ mấy cũng có thể chấp nhận được.”

Phan Long trong tối tăm, hắn cứ tưởng cơ hồ hiện giờ bản thân mình đang xếp hàng nhận bát canh Mạnh Bà rồi, nào đâu ở đây uống nước tiểu chó giải khát, nằm nhà tranh hồi tưởng?

Nói chung cũng may ông trời mắt coi như chưa đui nhìn hắn còn khá hợp nhãn cho sống tiếp.

Với cả ai tiếp xúc lâu với Phan Long đều sẽ hiểu con người hắn lạc quan mức nào, chung quy ngày mai có trời sập người đang la hò chạy loạn thì chỉ mình hắn sẽ đang ung dung ngồi xem tivi, ăn bỏng ngô hoặc gạ kèo thể dục với mỹ nữ nào đó.

Phan Long cả người ê ẩm, hắn lại không thích cứ nằm im không nhúc nhích, ngày xưa bác sĩ nói hắn bị một bệnh là tăng động thái quá, chung quy không nằm im được.

Dù liệt giường cũng phải chống gậy đi lại, liệt tứ chi thì ngồi xe lăn có người đẩy, đi loanh quanh.

Tóm lại là chân tàn, tay liệt, miệng còn hét được, Phan Long sẽ tận dụng.

"A a a a a a, CÓ AI KHÔNG!!!"

Tiếng la này coi như là Phan Long hét xong cũng không khỏi phải ho khù khụ mấy cái, phổi chắc cũng sắp rớt rồi, bệnh mà làm như...

Cánh cửa vội bật tung, một trung niên mặc hồng bào đỏ bước vào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, uy nghiêm mà đầy nghiêm khắc.

Người đàn ông nay từ lúc bước vào, điểm duy nhất Phan Long để ý là hắn có một bộ ria hai bên mép giống con cá trê, ngoài ra không gì hắn nhìn tới.

Mà lúc người này bước vào cũng vì bộ ria này mà suýt làm Phan Long bật cười thành tiếng, nhưng cái đôi mắt đen thăm thẳm cũng biểu lộ mặt đầy nghiêm túc nghiêm nghị.

Phan Long có linh cảm mình cười là coi như chưa tàn cũng sẽ phế, hiệu quả là ngay và luôn thôi.

"Ngươi tỉnh rồi?"

Trung niên từ tốn nói, vẫn đứng cách giường nơi Phan Long một khoảng.

'Ta? Chú đừng đùa, tỉnh hay chưa coi như là dùng mắt cũng thấy đây, hỏi chi? Không biết người bệnh là phải kiệm lời sao?'

Nghĩ một đằng, nói một nẻo:

" Ta ổn, đa tạ chú, ông bác."

Phan Long khách sáo, vẫn vẻ mặt tượng gỗ, trung niên gật nhẹ cho có, cước bộ về phía cửa ra ngoài, cánh cửa vừa đóng lại mới vang vào một câu:

"Một tuần tĩnh dưỡng thật tốt, rồi mau rời đi."

Phan Long sững sờ.

"Thế éo nào? Ca kêu ngươi là đang yêu cầu ngươi phục vụ mà? Thế nào lại bị doạ đuổi? Ca có tiền chứ ca ở chùa nhà ngươi sao? Già mà không đáng kính! Ai ui lão đi luôn mới sợ."

Có chút tức tối lại chả biết làm sao, Phan Long tính la phát nữa mà bụng bảo dạ thế nào lại thôi, nhìn trời đất.

Cánh cửa lại bật ra, lần này là một khuôn mặt quen thuộc hơn, Phan Long nghiêng đầu nhìn qua lại một hồi ngẩn ngơ si mê.

Vẫn là cô bé mà Phan Long gặp trong nơi rừng rậm đó, chỉ khác đi chút khí chất và quần áo.

Nếu trong bìa rừng Phan Long thấy là một tiểu công chúa của thiên nhiên, khí chất siêu phàm thoát tục có chút mùi tự nhiên hoang dã gái quê, thì giờ lại là tương phản to lớn.

Cái váy đầm xanh lam nhẹ nhàng tinh tế, không cầu kì mà chú trọng đơn giản được nhẹ nhàng khoác trên người cô công chúa.

Hàng mi cong quyến rũ, đôi mắt xanh biển động nhân, to tròn mà lại ánh lên sự tinh nghịch đầy sức sống.

Phan Long chăm chú, cô bé thấy hơi khác lạ, đôi môi có chút co lại hở ra hàm răng trắng muốt cắn xuống bờ môi dưới, ánh mắt có chút giận dữ, e thẹn nhưng không khác nũng nịu, mà điều đó càng khiến Phan Long si mê, ánh mắt đã có lửa nóng.

Cô bé như hiểu ánh mắt của Phan Long, khuôn mặt có chút đỏ, thẹn thùng, con tim loạn nhịp, thân hình chưa phát dục đầy đủ có chút run run.

Phan Long thấy thế cũng vô cùng thích thú, phải biết hắn cũng rất tự tin mặt tiền vốn của mình, bên ngoài ra đường hắn cũng hay được người gọi "Bạch Thiếu Gia", "Công Tử Bạch Lãng", vẻ ngoài cho đến khí chất cũng đã luyện đến hết sức tự nhiên.

Cụ thể như da hắn được săn sóc thường xuyên nên khá trắng sáng, lại đẹp trai kế thừa từ ông bố, bà mẹ.

Nên quả thực Phan Long có vốn liếng để tự tin của hắn.

"Ca, ngươi tỉnh?"

Cô bé có chút run run, dương đôi mắt như lưu ly thuỷ tinh biển cả nhìn hắn, tay nắm mép váy thẹn thùng hỏi.

Phan Long định lực cũng cao, ngẩn ngơ chỉ là tích tắc, đối với mấy giống người gặp nhau không chào hỏi nhau, mà vào hỏi tỉnh chưa hắn coi như đã thụ giáo sâu sắc, quả thực toàn gia giáo rất khuôn phép a.

"Ca đã tỉnh, tiểu muội ngươi lại đây."

Như sợ tiểu muội này lại lặp lại trung niên nhân vừa nãy cong mông bỏ đi sau khi hỏi, Phan Long nói ngay, dứt khoát kéo tiểu cô bên mình.

Cô bé vẫn thẹn thùng như thế, ngoan ngoãn đến bên mép giường của Phan Long, ngồi phía dưới, đầu không thèm nhìn hắn cái vẫn thẹn thùng nhìn gót chân.

Phan Long chỉ cười, tiểu hài tử chung quy vẫn tiểu hài tử, khí chất men lỳ từ hắn quá thật chí trong chí mạng với nữ nhân a.

Phan Long dương dương đắc ý, cô bé mới sực nhớ cái gì, khuôn mặt thoáng cái bình thường lại, giọng nhẹ nhàng nói:

"Ca, lão sư nói ngươi chỉ là phàm nhân, không biết thần kỳ lạc thế nào vào Trung Du Sâm Lâm may mắn gặp ta nên sống được một kiếp.”

Cô bé hơi dừng, rồi lại nói tiếp.

“Ca, ngươi mạng lớn, nay thân thể xương cốt gãy dập vài cái, không tính thương thế lớn nên được lão nhân gia, hắn từ bi chữa trị, nhưng ca nên tranh thủ rời đi sớm, ở đây đối với người không gì tốt.”

Cô bé nói hết, Phan Long lại nửa tin nửa ngờ rồi, một chút là nói hắn phàm nhân, gì mà xương cốt dập vài cái, lại sớm bình phục? Coi lão tử là thằng ngu á? Hay thực coi lão nhân nào đó là tiên nhân?

"Là sao? Tiểu muội không tên, ca thấy mình và muội như nhau a? Đẹp sắc, mỹ nam mỹ nữ, trai tài gái sức vậy quả thực thiên ý phải bên nhau, muội thấy ca phàm nhân chỗ nào?"

Phan Long trở về phong thái không đúng đắn thường ngày, nói.

Cô bé nghe Phan Long nói, ánh mắt mới có chút cổ quái nhìn hắn, giờ cô mới nhớ lại Phan Long có chút kì kì, quần áo hắn thực rất cổ quái, lại thêm không biết chút gì về tu chân, nàng tự nhiên sinh ra một cảm giác thương hại sâu sắc.

"Con kiến mãi mãi là con kiến, con ếch dưới giếng vẫn chung quy là ếch ngu, từ giếng nhìn trời mà nghĩ trời thật nhỏ.”

Cô bé nghĩ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Phan Long, sắc thái thương hại thấy rõ, kìm lòng không được hỏi:

“Ca, ngươi thực không biết chút gì?”

Phan Long thực có chút muốn khóc, sao ai cũng coi hắn như hài tử trong trứng mẹ vậy?

Phan Long bực tức, nghĩ:

'Cái này mặt hàng gì? Con mẹ nó, nhìn lão tử ánh mắt thương hại? Lão tử phế nhưng thằng cu em không xương còn khoẻ lắm nè, tin không lão tử xỉa vài nhát cho biết bản lãnh???'

Tuy nhiên Phan Long là người rất biết lắng nghe, hắn từ tốn nói:

"Tiểu muội nói coi, ca rửa tai nghe."

Có chút trầm tư cô bé mới kể.

Phan Long chăm chú, thế mới biết cô bé tên Tuyết Nhi, gia cảnh không nói, giới thiệu cũng chỉ vẻn vẹn cái tên, làm cho Phan Long bực mình mà vặn hỏi không được.

Quan trọng hơn, Phan Long biết được một thông tin khá sốc.

Nơi đây tuyệt đối không phải Trái Đất, nơi đây là một hành tinh khác tên Địa Tinh Hải, mà ở đây là An Nam đại lục.

Ở đây, người bay đầy trời như ruồi nhặng, ong muỗi.

Tu chân một tý là đánh nhau là long trời lở đất, thiên hôn địa ám, tuyệt diệt chúng sinh.

Mà thần kỳ hơn là phương pháp tu hành nơi đây.

Theo như Tuyết Nhi nói, người tu hành thường phải mượn đá quý, ngọc thạch để tu hành, thiếu không được.

Cụ thể là những viên đá quý tưởng như rất quý ở địa cầu mà sang Địa Tinh Hải, so với sỏi còn nhiều hơn, đừng nói quý, coi như giá trị cũng chả cao hơn mấy viên bi ở địa cầu, trừ khi to và đủ Tinh Hoa mỹ lệ.

Theo cách nói Tuyết Nhi, người tu hành hay còn gọi là Linh Giả, chia thành nhiều cảnh giới : Linh Đồ, Linh Sĩ, Linh Úy, Linh Tá, Linh Tướng, Linh Hoàng, Linh Đế,v.v...

Trong đó cảnh giới Linh Đồ thì nhiều như cẩu, chạy đầy đường, tư chất kém cỏi thế nào tu luyện 3 năm là tới.

Tư chất khá thì một năm, giỏi thì có khi vài tháng nhưng mỗi lần đi lên chia thành thập cảnh.

Nó tương ứng từ nhất cấp đến thập cấp, Linh Đồ tu luyện từ nhất cấp đến thập cấp, từ Linh Tướng trở lên thì tam cấp.

Từ Linh Tá tồn tại ngoài kia cũng là thiên tài, cường giả, lên Linh Tướng, coi như là thần long thấy đầu không thấy đuôi, hồ ly hở đuôi không hở mặt, còn Linh Hoàng tồn tại như là trong truyền thuyết chuyện kể đêm khuya.

Tuyết Nhi thao thao bất tuyệt một hồi, lúc kể đến tư chất, hay còn gọi "vận mệnh châu" ( tư chất ) thoáng có chút tự hào, dương dương đắc ý.

"Ca coi như ngươi không biết, mỗi người sinh ra đều có một "vận mệnh châu" do ông trời chú định, là nhân hay thần, là long hay xà, là kiến hay voi đều do nó phụ thuộc."

Phan Long trầm tư, nhìn mình dường như thế nào cũng giống không có, theo Tuyết Nhi nói "vận mệnh châu" trong tiềm thức chỉ có những thầy bói mới có thể nhìn thấy, còn được gọi là Thiên Châu hay Địa Châu, chỉ cần đoán màu sắc rồi suy ra thuộc tính.

Tất nhiên những điều cơ bản này chưa hẳn đã là chính xác tuyệt đối.

Trên đời có nhiều dị số vượt qua được số thuộc tính trời ban, đất định đoạt, đây là một dạng biến dị, đặc điểm nhận dạng là Địa Châu có một đến hai thuộc tính song song, chỉ có thể ở Địa Châu.

Địa Châu ( 2 thuộc tính )

Thiên Châu ( 2 thuộc tính trở lên )

Thiên Châu tuyệt đối không có. Thật ra là không ai có.

Ngày hôm đó, Tuyết Nhi rất tích cực kể, giải thích cho Phan Long nàng nói rất nhiều về cổ ngữ truyền lưu thế giới này "thập cấp một Châu, thập Châu thành thần", đây là câu nói dân gian đồn thổi, thập cấp là 10 cấp trong 1 tiểu cảnh giới, còn về thực 10 Châu thành thần không cái này Phan Long không biết, Tuyết Nhi cũng vậy, nó chỉ là một câu nói dân gian truyền miệng, hệt như mấy câu chuyện cổ tích, thực hư không rõ.