Một nơi nào đó trên An Nam đại lục.
" A a a a a..."
" Cư..ứ.u mạ..ng"
" Cạch"
"Bịch"
"Bộp"
Như một thiên thạch từ trên trời rơi xuống, xuyên qua một cành cây vào một khu rừng, đây là một người, một thiếu niên từ trời phi xuống.
Người thanh niên này, hắn cả người đau ê ẩm muốn khóc, duy trì tư thế nằm ngửa khi ngã, nhìn lên trời, khoé mắt rơi lệ, ngẹn ngào đầy uất ức :
"Ôi! Sờ mông cũng bị đánh bay lên trời, đụng phải nữ siêu nhân rồi, may mạng lớn, ta chưa chết."
Nói xong hắn đầu ngả một bên, nước mắt nước mũi tùm lum, ngất.
Ngược về trước đó một chút...
Giải thích chút về nhân vật chính của chúng ta.
Phan Long, gia cảnh có điều kiện, sinh ra đã giàu nứt vách đổ tường.
Ba là một tỷ phú, mẹ là một doanh nhân giàu không kém, lại vô cùng đẹp trai, hắn lớn lên trong sự sung sướng từ chân tơ đến kẽ tóc.
Là một thiếu gia nhà giàu, tiền đối với Phan Long chỉ là giấy, là một con số, là đơn vị bao nhiêu có bấy nhiêu, chưa bao giờ tiền bạc với hắn là nỗi bận tâm.
Mà cũng thật hiếm hoi khi bộ não hắn cũng không phải là từ ông hàng xóm, mà là hàng chính hãng từ cha mẹ, đủ thông minh, đủ giảo hoạt, mỗi tội lười biếng, sung sướng quen rồi, nên dường như trí thông minh hắn dồn vào việc ăn sài tiêu phí.
Vì để sống đúng với nhân sinh ban tặng, sở thích của Phan Long chỉ có gái và đá quý.
Theo như châm ngôn từ lúc còn bập bễnh biết đi của Phan Long đến nay là.
"Sống vì gái, chết vì gái, yêu cái đẹp là bẩm sinh, con gái như là đá quý, là viên ngọc cần phải được nâng niu."
Gần như đây là câu cửa miệng của Phan Long, cứ hễ ai hỏi đến là hắn lại nói vậy mà quả thực hắn sống cũng dựa trên câu cửa miệng đấy, phân bố lịch hoạt động mỗi ngày của hắn rất chỉnh chu, quy củ không có tuỳ tiện như bao công tử nhà giàu khác.
Theo hắn, ban ngày sưu tầm đá quý, tận hưởng nhân sinh.
Ban đêm ve vãn gạ kèo tập thể dục thể thao, vận động gân cốt với các em gái.
Nói chung rất có quy củ, ai cũng biết hắn là là như thế, hắn là vậy, ai bàn tán kệ họ, Phan Long hắn chẳng thèm quan tâm.
Mà để biết sự xa xỉ của Phan Long như thế nào, phải bắt đầu trong cái biệt thự tiền tỷ của hắn.
Qua cánh cửa là chi chít đá quý, hành lang, tường, sàn nhà, chậu hoa, những viên Hổ phách, Thạch anh tím, Ngọc xanh biển, Kim cương, Hồng ngọc, v.v.. Tuỳ tiện liếc là thấy, đi tiểu có khi còn thấy viên Hồng Ngọc to tổ chản nằm ở giữa miệng bồn cầu, đủ thấy sự xa xỉ của chủ nhân nó.
Đấy chính là sở thích "ban ngày" của Phan Long.
Còn "ban đêm" hắn lại là một tên tình trường lão luyện, sát gái cao thủ, nghe đồn trên đời này không có loại gái nào Phan Long chưa chơi cả.
Mà đối tượng của Trần Mãnh An chưa bao giờ cố định, người mẫu, siêu mẫu, bà mẹ một con, trinh nữ ngây thơ, thiếu phụ dâm đãng, tiểu loli...
Tất cả Phan Long đều đã thử qua và cũng đã làm rất nhiều cặp gia đình nhà tan cửa nát.
Đối với Phan Long mà nói, trên đời này gái là cái đẹp, là vẻ đẹp của tạo hoá, con người muốn thưởng thức vẻ đẹp của tạo hoá là phải có lưỡi dài ba tấc, ví không cần phải đầy tiền, nhưng phải biết sài hợp lí, nếu tuỳ tiện quá là ngu, cho nên dù là thưởng thức cái đẹp cũng là một môn học vấn cao thâm.
Là một phá gia chi tử điển hình, Phan Long với sự kế thừa tinh hoa bộ óc siêu việt của bố, mẹ, hắn đối với việc tán gái là toàn tâm toàn lực dốc, dốc sức, dốc lòng, không trừ một thủ đoạn nào, không khinh thường bất cứ ai, chỉ cần là cách hắn chưa nghe qua là sẽ học.
Phan Long nhờ thế nên đã tu da mặt dày đến cảnh giới xuất kỳ biến hoá, thiên biến vạn dạng, vạn tà bất xâm mà đạo tâm vững chắc.
Có thể nói là tuỳ từng người mà hắn có thể thay đổi phong cách, vẻ mặt, tính cách, tuỳ theo đối tượng.
Hơn nữa là độ dày của lớp da mặt thuộc hạng không phải dạng vừa, nó y hệt như lốp xe tải, công thế nào cũng không phá được.
Thế nên mục tiêu mà Phan Long đã nhắm đên là cưa đổ ngay, đã liếc là si, sát thủ tán gái, trăm thắng, một bại...
Nhưng không may là hôm nay hắn thất bại, thế éo nào bại xong là xuyên đến nơi này hôn mê bất tỉnh, cái mạng còn thoi thóp, có thể nói là bách chiến bách thắng, bại cái là vạn kiếp bất phục.
Những gì trước khi bị đánh bay bất tỉnh thì Phan Long nhìn thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ như được tạc từ nghệ nhân kiệt xuất của thần linh chứ không phải là con người.
Với đôi mắt đỏ như Ruby, đôi môi anh đào cùng khuôn mặt không điểm chết, cùng cái bóng động nhân lướt tha, bờ mông cong vút sau tà váy đỏ yêu mị vênh váo thách thức.
Trên người nàng còn có một loại ma lực mị hoặc không thể cưỡng lại, khiến bàn tay thô tục của Phan Long không kìm được mà vuốt ve, ai dè mới chạm nhẹ lại như bị giật điện.
Sau đó thì không biết chuyện gì xảy ra hắn lại thấy mình đang ở giữa trời rơi tự do, thần kì đến không thể thần kì hơn được.
Vì thế, trước khi ngất đi, Phan Long mới cảm thán nhân sinh vi diệu đến nhường nào.
An Nam đại luc, thế giới tu chân.
Lim dim đôi mắt, Phan Long tỉnh dậy, cố gắng gượng dậy nhưng cả người ê ẩm, hắn quả thực có chút tuyệt vọng.
Vẫn nói hoa hồng có gai nhưng chưa thấy ai nói hoa hồng có chưởng, giờ không biết mấy đốt xương sườn hắn còn lành lặn là hay tàn phế cả, chứ giờ Phan Long muốn nhúc nhích cũng khó.
Lúc này Phan Long mới lần đầu tiên nếm cảm giác đau khổ tuyệt vọng, nhìn trời xanh, khoé mắt cay cay, đôi môi run rẩy, nhủ :
"Trời xanh không mắt, Phan Long ta một đời oanh oanh liệt liệt cần cù, chăm chỉ siêng năng, học hành chịu khó, tu thành một thân bản lĩnh tán gái ngạo thị giang sơn, nhưng chưa kịp phát huy tối đa, lại vì một lần sờ mông mà tàn từ xương đến phổi, ta căm thù lão đui mù nhà ngươi, có ngon sao không cho một tiểu loli đến phù phép cho ta nhảy nhót được coi, ta khinh. "
Phan Long cay cú, không tim không phổi mắng chửi, tuyệt vọng mà sinh ra ham muốn trần trụi với trời cao.
Thế mới thấy chó vĩnh viễn không thay đổi được bản tính ăn phân, đến chết cũng muốn dâm với trời.
Dù là đang tàn phế giữa nơi rừng rú hiu quạnh, hắn vẫn tưởng nhớ đến gái, đánh chết không đổi.
Ngay lúc đó,
"A Cẩu, A Cẩu, đừng chạy nữa, ngươi đi đâu vậy"
Phan Long giật mình, đôi mắt lim dim, có chút choáng váng, hẳn là do vết thương phát tác hắn chưa nhận thức kịp mọi thứ, rồi hắn cảm thấy mặt hắn có chút ướt ướt, cổ họng khô khốc, Phan Long mặc kệ, há mồm uống ừng ựng.
Phan Long gần tỉnh táo lại, nụ cười treo trên môi, như người chết vớ được cọc rơm, hắn nhủ:
"Coi như lão già dê ngươi có mắt, không bỏ qua tử tôn ngươi, có điều nước hơi mặn thì phải."
Nghĩ nghĩ thế nào đôi mắt Phan Long chớp chớp nhẹ mở ra, thế nhưng cảnh tượng trước mắt làm hắn có xúc động ngất tiếp.
Phan Long trợn trừng mắt, hắn nhìn thấy một sinh vật lông xù trắng đang kiễng cái chân ngắn tũn, tiểu tiện mà cái hướng, vòng cung ăn khớp cái vị trí miệng hắn.
Cái sinh vật lông xù trắng có đôi chân ngắn tũn, người hơi tròn, bộ lông dày, có đôi mắt to tròn mũi nhỏ, đáng yêu vô cùng, trông không khác cục tuyết nhỏ vô hại nhìn chỉ muộn nựng vài cái, ở một thời điểm khác và khung cảnh tế nhị hơn có khi Phan Long sẽ ôm nó vào lòng, có điều...
Phan Long như người điên, nghĩ đến một hồi lúc nãy, thứ nước vừa nếm qua, hắn một quý tộc lại phải uống một thứ ti tiện từ một giống loài bậc thấp? Cái này bảo hắn sao bình tĩnh?
Phan Long cố vùng dậy, lấy chút sức tàn hiếm hoi cố gắng bóp chết cái sinh vật đáng yêu nhưng chết tiệt này.
Thế nhưng tiểu lông xù rất tinh ranh, thấy Phan Long tỉnh dậy, đôi chân ngắn nhún nhẹ đã khiến hắn vồ hụt, ngã chổng vó tiếp xuống đất.
" A Cẩu, ngươi đây rồi, a có người."
Vẫn cái giọng nói ban đầu mà Phan Long nghe thấy, hắn ngoảnh mặt lên thì thấy một cô gái, không nói chính xác hơn là một bé gái tuổi độ từ mười hai đến mười lăm tuổi.
Nàng mặc một cái áo cổ trang đỏ viền trắng, đôi mắt xanh nhạt e thẹn của tuổi mới lớn lại lung linh lấp lánh như bảo ngọc.
Nàng có đôi môi anh đào nhỏ mọng nước, nước da trắng hồng xinh tươi, mái tóc dài buộc bím hai bên nổi bật lên sự nhí nhảnh hoạt bát.
Tuy nhiên dưới con mắt nhà nghề của Phan Long thì cái hắn nhìn là ở điểm khác.
Cơ thể nàng chưa phát dục hoàn toàn nhưng tiềm năng mỹ nhân bại hoại tương lai đã có.
Phan Long có chút si mê, ngây ngốc nhìn, nhưng chút sức tàn hắn vận dụng để vồ cục lông tông bông hết rồi, kiệt sức hắn lại lăn vào hôn mê bất tỉnh.
Cô bé dương đôi mắt lưu ly xanh biếc nhìn Phan Long có chút luống cuống, còn cục bông trắng kia thấy chủ thì vui vẻ nhảy vào lòng không chút đếm xỉa cái người mà nó vô tình coi là cái nhà xí.
"Kì quái, kì quái, A Cẩu, ngươi không lẽ dẫn ta đến cứu người này?"
Cục bông tên A Cẩu như nghe hiểu lời chủ nhân gật gật rồi lại lắc lắc.
Nó gật vì đúng là nó dẫn cô chủ đến người này nhưng thuần tuý là chạy đi vệ sinh, chả qua đi tìm chỗ tiểu, còn cứu người, cái này được bát canh miếng thịt gì? Rảnh háng a.
Cô bé nhìn A Cẩu gật lại lắc cũng chả hiểu, nhưng tiểu hài tử thiện lương, người hoạn nạn không cứu chung quy lòng có chút khúc mắc, chưa kể người này cũng đẹp trai a?
Ngũ quan cân đối, đôi mắt đen láy huyền bí, lạnh mà không lạnh, bí ẩn mà không thể hiểu rõ, mái tóc đen cắt gọn đơn giản, hàng mi nhẹ mà ôn nhu cho người ta cảm giác thân thiện, khiến người muốn yêu thương.
Qua đó còn có thể thấy Phan Long không hổ là thiếu gia, mỹ phẩm chăm sóc da chỉ sợ luôn là loại tốt nhất.
Có điều trên mặt giờ cũng nhiều vết bụi bẩn lại thêm cả người bầm tím rách nát khắp nơi, nếu ném hắn ra ngoài có khi mọi người sẽ không gọi thiếu gia, công tử đẹp trai gì gì.
Nghĩ nghĩ một hồi, đôi gò má hồng đào càng thêm hồng, cô bé như đưa ra quyết định gì đó, vẻ e thẹn đó làm người chỉ muốn phạm tội.
Tiếc là Phan Long của chúng ta không có phúc hưởng.
"Thôi thì cứu trước nói sau a, cũng may ta cũng hoàn thành nhiệm vụ của lão sư rồi."
Cô gái đưa ra quyết định.