Trấn Thiên Thành.
Phan Long, Tuyết Nhi cùng Triệu Dương phải mất gần 2 ngày mới đến nơi, vốn nếu bình thường chỉ 1 ngày là cùng.
Có điều Phan Long quá quá thiếu tri thức.
Phải nhấn mạnh ở đây hai lần "quá" vì Phan Long hắn cứ như người trên cung trăng với chị Hằng xuống vậy.
Cái gì cũng không biết, kiến thức là con số không, mà Trường Sơn học viện lại có một phần trắc nghiệm lí thuyết rồi mới đến trắc nghiệm thiên phú.
Nếu cứ đà này thi văn đã tạch nói gì đến thi võ?
Tuyết Nhi cũng may đối với lí thuyết về Địa Tinh Hải, vấn đề cuộc sống coi như cũng nắm giữ kha khá.
Trên đường thi thoảng phải dựng lều làm trại chỉ bảo, đêm đêm thì than củi nhóm lửa bảo ban.
Tất nhiên nàng giúp là dựa trên sự thiện cảm của nàng đối với Phan Long với cả cảm giác áy náy lần đầu gặp khi thú cưng nàng tiểu vào mồm hắn.
Phan Long thì mới xuyên đến cái gì cũng không biết, đối với kiến thức là rất khao khát, trí nhớ hắn lại siêu phàm, Tuyết Nhi coi như là cũng dụng tâm lương khố miệt mài kể hắn cũng không phí.
Nói như Địa Tinh Hải này, Linh Giả vi tôn, thực lực xuất phát từ linh lực, cụ thể lấy từ những loại Ngọc, ngoài Ngọc do thiên phú bẩm sinh ra, còn có Ngọc được các Linh Giả Sư chế tạo ra thành vô vàn loại trong đó ngũ hành hệ, tam đại hệ cùng nhị hệ chưởng khống.
Mà tại sao lại phải Ngọc trên cấp hai? Cụ thể như mỗi viên Ngọc bên trong đều có linh lực, một dạng năng lượng tương tự khí có thể hấp thụ để tu luyện cũng như vận hành.
Mà Ngọc cấp một giá trị linh lực gần như không, coi như không có vì ít đến nỗi không tỉ mỉ cảm nhận là không sờ tới, cho nên ở Địa Tinh Hải nó như sỏi đá vậy.
Thậm chí Ngọc cấp một còn không chút hào quang nhìn so với đá sỏi không khác mấy, cho nên tuỳ tiện thấy đầy đường có điều có thể phân biệt được với đá sỏi không mới tài.
Mà Ngọc cấp hai trở lên so với Ngọc cấp một hơn phải gấp trăm ngàn lần.
Ít nhất ở Địa Tinh Hải vận chuyển tung chiêu thức bằng Ngọc, ở cảnh giới Linh Đồ có thể tung được một chiêu hoàn chỉnh.
Mà Ngọc cấp ba cũng số linh lực gấp trăm lần Ngọc cấp 2, cứ đi lên mỗi cấp gấp trăm lần cấp trước.
Mà khi chiến đấu, thường có vũ khí chuyên dụng, thay vì vận dụng ngọc bằng tay, họ có thể mượn vũ khí diễn hoá chiêu thức.
Tất cả chỉ cần vũ khí có lỗ khảm được do Linh Giả Sư thiết kế, đục lỗ, biến hoá phù hợp được kích thước mọi loại ngọc.
Với cả còn thêm loại thân thể cũng có một lỗ, sinh ra lớn lên đã có tồn tại sẵn một lỗ, khai phá ra đặc tính của lỗ này là tiến nhập Linh Đồ, các lỗ sau thì cứ đột phá 1 đại cảnh giới là sẽ hiện thêm một lỗ.
Mà dân gian vẫn người ta truyền nhau một truyền thuyết:"
Tam Châu cất bước, Cửu Châu thành Thần, Thập Châu Thần toạ."
Vận Mệnh Châu là vô thuộc tính, không thể khảm, không thể xem, chỉ có Diễn Tinh Sư có thể mượn thời gian, không gian pháp tắc nhìn lờ mờ một chút nhưng cái giá phải trả đều là tuổi thọ với sinh mạng, cho nên rất ít Diễn Tinh Sư nào tình nguyện xem bói này.
Thiên Châu đại diện cho tính cách, thường ở trong Ngũ Hành thuộc tính, cũng ám chỉ tính cách một người.
Địa Châu đại diện cho thiên phú, tư chất, ngộ tính.
Thiên Châu là lỗ dựa trên tính cách mỗi người, lấy theo nguyên tố định ra như :
Hỏa Châu ở đây chỉ người này rất nóng tính, dữ dội như lửa.
Thủy Châu thì lại ôn nhu, tính cách thường dễ dãi.
Thổ Châu thì ý chí kiên định quyết đoán, v.v...
Còn lỗ còn lại, trên thế gian này Địa Châu như thân thể truyền thuyết do Đất Mẹ ban cho mình, thế cho nên nó mới đại diện thiên phú, tư chất.
Một khi biết Địa Châu thuộc tính gì thì chỉ có thể tu luyện, khảm Ngọc theo nó hoặc theo Thiên Châu, Vận Mệnh Châu.
Còn nếu khảm sai thuộc tính ở ba lỗ trên, nhẹ thì bạo thể chết, nặng thì hồn phi phách tán, không thể luân hồi, hoặc vài trường hợp thường thấy là tu luyện trì trệ không tiến, khá thường thấy ở nhiều người.
Nói chung đã là lỗ cố định thuộc tính và Ngọc khảm thì chỉ có thể nâng cấp theo nó.
Mà ngọc thì thiên địa tạo hóa sinh cũng có cả dạng do giết Ma thú, Yêu thú sinh ra, gọi là Ma Hạch và Yêu Hạch.
Yêu Hạch thì không quá hiếm, nhưng Ma Hạch thì quá hiếm lại cực ít ai dùng, nghe đâu chỉ có ai sinh ra ma niệm đến tột cùng mới sinh ra hoặc là Ma tộc ngoại vực.
Còn cách nữa cũng là do Nhân tộc tạo ra nhưng là phải đạt đến Linh Hoàng cảnh.
Đó là khi một Linh Hoàng Cảnh lúc chết đi dồn hết tâm huyết cả đời vào một viên ngọc, cái này gọi là Tinh Hoàng Thể Châu.
Tác dụng thì như cái tên, tạo nền móng cho cơ thể, thường thấy là các trưởng bối khi chết để lại cho con cháu gia tộc.
Tinh Hoàng Cố Châu lại không phải Ngọc để khảm, nó dùng để hấp thu, dùng một lần sau sẽ biến mất.
Tuyết Nhi mới chỉ cơ bản cho Phan Long, hắn cũng nghe, đã nhớ nhưng chả để ý làm gì.
Nhân sinh hắn gái và đá quý, ngoài ra cái gì cũng không hứng thú, nghe cũng chỉ là coi giết thời gian, mai sau ra đường hỗn còn có chút vốn liếng không bị quê đến cái gì cũng không, người ta lại tưởng khỉ, vượn.
Trấn Thiên Thành, Đô Phủ.
Sau khi nhóm ba người Phan Long vào thành, Triệu Dương nhận đi thuê phòng trọ, Phan Long thì cùng với Tuyết Nhi đi đăng kí tên, nay tính ra cũng là hạn chót báo tên lấy lệnh bài rồi, không có lệnh bài thì sẽ không được thi.
Nơi đăng kí xếp hàng dài dằng dặc, Phan Long đoán sơ sơ chắc nghìn danh nữa mới tới lượt, lòng hắn như chìm vào đáy cốc.
Nhưng may mắn sao có Tuyết Nhi bầu bạn hắn cũng không đến nỗi phát khùng, với cả tốc độ cũng nhanh đứng gần tiếng rưỡi đã tới lượt hắn.
Trên bàn hai lão nhân, một lão cầm bút, một lão ngồi im, thấy Phan Long đến,mới hỏi.
"Tên?"
"Phan Tuấn Long."
"Tuổi?"
"19."
"Xuất xứ?"
"Trong bìa rừng."
Vị đăng kí viết đến xuất xứ có chút ngẩn người.
"Cái này là con hàng nào? Người rừng sao?"
Phan Long chỉ nhún vai, con người hắn rất trung thực.
Tuy sửng sốt thế nhưng tay lão vẫn viết vào như vậy.
Vòng đăng kí này thật giả sao cũng được chỗ khác còn e ngại gian tế hay phản loạn gì chứ riêng đây dù rồng hay rắn tốt hay xấu chui vào rồi cũng phải ngoan ngoãn làm người, cho nên lão cũng lười để ý.
Lão nhân tiện tay từ không khí xuất một cái lệnh bài, trên là số 0613.
Tuyết Nhi cũng bị hỏi hệt thế, khác là nàng ở Triệu gia, không phải người rừng như Phan Long, và nàng được số 0614, sau Phan Long một danh.
Xong xuôi cả 2 đi về, cái phòng trọ Triệu Dương thuê cũng là sự cân nhắc của ba người, vì ít tiền nên thuê chỗ đạm bạc.
Ở một nơi không quá bắt mắt lắm được cái cũng khá thoáng đãng bài trí cũng đẹp.
Cái phòng trọ tên Tú Anh, nghe như tên loài hoa, Phan Long cũng rất thích.
Tuy nó chỉ là cái phòng trọ 2 tầng lâu nhưng không gian cũng yên tĩnh, phía dưới lại cho mở quán trà cũng được, đang mệt do đi lại nhiều nên Phan Long cũng không ngại kéo Tuyết Nhi ngồi nghỉ tự thưởng mấy chén trà ấm.
"Long ca, ngươi tự tin thiên phú tu luyện mình không?"
Tuyết Nhi một đường về đến đây cũng rất suy nghĩ, nàng được gia tộc dốc lòng bồi dưỡng nên với thiên phú mình rất tự tin nhưng Phan Long không nói thì thôi, chứ đã nói thì...
Hắn đối với thế giới chỉ biết thông qua nàng tường thuật.
Mà há kiến thức để vào học viện chỉ xoay quanh vậy, chưa kể vài ngày nàng nghĩ Phan Long học được bao nhiêu.
Cho nên nàng lo Phan Long cửa ải lí thuyết dễ không đủ điểm sàn, trượt ngay vòng gửi xe rất mất mặt, không khéo đả kích trí mạng hắn trong con đường tu chân dài dòng buồn chán này.
Lão sư nàng, Triệu Dương cũng đã nói dụng ý hắn, đối với Phan Long hắn chỉ là tận tâm, tiễn phật thì tiễn tới Tây Thiên, thiện tâm chỉ đến bàn đăng kí thôi, còn về sau tuỳ duyên đi.
Tuyết Nhi thì đối với Phan Long hiền lành, hài hước cũng rất thích, nhưng nếu cước bộ Phan Long không thể theo nàng thì nhân sinh hai người sẽ vĩnh viễn không thể đi cùng nhau, cái này là lằn ranh giữa các cấp độ.
"Ta? Có cũng được không cũng chả sao, ta không hứng thú."
Phan Long bộ dáng không sao cả nói.
Tuyết Nhi bĩu môi, rất tự giác ngộ nhận đây là kiểu tự an ủi mình của Phan Long nhưng nàng cũng là người thiện lương, không hứng thú vạch sẹo đả kích người khác, sợ hắn sụp đổ chết.
"Được rồi, ngươi không phải lo, trên đời...."
" Lão Trương đâu!!! Con mẹ ngươi lăn ra đây cho lão tử."
Một đại hán cao to, tay cầm trảm đao, bên người dăm ba tên tiểu đệ, mặt mũi kiêu căng nói vọng trong.
Tuyết Nhi bị ngắt lời có chút hứng nhưng cũng chú ý đến phía âm thanh, trông thấy một đại hán, thần sắc đại biến, vội vàng che mặt.
Có điều cử động của nàng dù rất nhanh nhưng không trách thoát được gây dị động, thu hút chú ý tên đại hán kia.
Tên đại hán quay đầu, con ngươi dữ tợn trợn nhìn về phía Tuyết Nhi bước tới.
"Ha Ha, phương trời này cũng thật nhỏ bé, thế mà cũng gặp lại tiểu mỹ nhân, xem ra đúng là một chữ duyên, thiếu gia nhà ta sẽ rất cao hứng."
Đứng trước mặt Tuyết Nhi, tên đại hán nở nụ cười sung sướng, đôi mắt tham lam láo liếc khắp toàn thân Tuyết Nhi không kiêng nể.
Tuyết Nhi tức lắm, nàng muốn bật dậy khỏi ghế đập tên khốn nạn trước mặt nhưng nàng hiểu làm vậy chỉ tạo cơ hội cho tên đại hán mang nàng đi.
Dù sao tên đại hán thực lực đã ngoài Linh úy cấp 9, đến lão sư nàng đánh cũng không lại, một đường đến đây nàng và lão sư vì thế vô cùng khổ cực.
Mà càng khổ hơn giờ lão sư Triệu Dương không biết đi đâu, nàng với Phan Long, hai mặt hàng so với người ta dù hợp lực cũng chả đủ lên bàn cân, lấy gì kháng?
Tuyết Nhi hoang mang, ngược lại Phan Long thì lại không một lòng đau khổ như Tuyết Nhi, đôi con ngươi hắn đang nhìn một phía, si mê đắm đuối.
Chắc là vì sự hùng hổ của tên đại hán thu hút mọi sự chú ý của khách nơi đây nên ít ai để ý phía sau hắn có một nữ nhân, vóc dạng ngạo nhân, vẻ đẹp tuyệt sắc, khuynh thành khuynh quốc đang lả lướt bước vào.
Điệu bộ nhẹ nhàng cước bộ mây bay, thực kì diệu khi không ai thấy nàng, dường như nàng có một sức mạnh vô hình nào đó khiến không ai để ý tới.
Nàng bước đi uyển chuyển, đôi chân ngọc ngà lúc ẩn lúc hiện sau lớp váy nhung lụa nhìn đủ kiêu sa như kiều nữ quý tộc.
Không kiều nữ chỉ đáng xách dép thôi, đây là tiên tử, tiên tử tái hiện nhân gian, ở nàng sinh ra cho Phan Long cảm giác mình thật bé nhỏ, hèn mọn, nhìn nàng là vấy bẩn vẻ đẹp lòng sẽ sinh tự ti xấu hổ.
Con ngươi đỏ hồng lấp lánh như ánh hào quang bảo thạch.
Nàng có đôi lông mày như phượng vũ tìm tự do, nó như muốn nói lên tính cách yêu tự do của chủ nhân nó vậy.
Cộng thêm mái tóc đỏ để xoã toát lên nét anh khí hiên tư nhưng cũng tràn đầy vũ mỵ dù chủ nhân nó không cố ý, thân thể nóng bỏng hơn bất cứ người con gái nào Phan Long từng thấy.
Hai bộ ngực căng đầy vểnh lên như sơn dương với cặp sừng kiêu hãnh, cái bụng phẳng lì như được đo bằng thước vàng thước ngọc, còn cặp mông, ôi thôi nó như hai đầu đại pháo vểnh lên trời bắn tung trời xanh thật quá khó nếu ai phải đối mặt cặp mông đó mà thằng cu không ngóc đầu lên hóng hớt, đây thật sự là tạo hóa yêu tinh mà.
Mà Phan Long, ban đầu tên đại hán la hét um sùm, Phan Long chỉ liếc cho biết chả để tâm nhưng con tim hắn lại đập một tiết tấu khác, đây là tiết tấu chỉ khi hắn phát hiện gái xinh ở gần, kĩ năng này hắn đã trải qua hàng năm trời đúc kết được.
Điều đó khiến hắn chăm chăm nhìn phía cửa mặc dù không biết có gì sẽ tới.
Và quả nhiên, hắn thấy người con gái này hắn đã đem lòng si mê sâu sắc, đôi mắt lửa nóng nhìn như muốn khắc sâu não, quyết tâm thu người con gái này đến tay.
Phan Long đứng lên, đi đến.
Tên đại hán đang thoả mãn nhìn Tuyết Nhi, đôi mắt dâm tà không che giấu, đối với Phan Long hắn đã coi là vô hình, không khí, là con thỏ nhát gan.
Thế nhưng cái con thỏ nhát gan ấy vậy mà dám đứng lên bước về phía hắn, lại còn không thèm liếc hắn cái, đây là trần trụi khinh bỉ làm cho tên đại hán cực kì bực tức.
Sự biến chuyển của Phan Long khiến đại hán giật mình, ban đầu nghĩ không biết phải chăng là cao thủ, nhưng khi hắn nhìn dao động linh lực quanh người Phan Long đính thực chỉ là Linh Đồ cấp 2, hắn cực độ khó chịu, cảm thấy có con khỉ đang vẽ mặt hắn.
Tên đại hán quát lớn:
"Tiểu tử, con mẹ nó, ngươi ăn hùm mật gấu hả? Cản đường ta làm việc?"
Phan Long đang đi tới, tên đại hán lại cản đường hắn lại, la hét mà lại trước mặt mỹ nhân đích thực, Phan Long tức giận, chỉ thẳng mũi tên đại hán chửi lớn:
"Bà nội cha nó, thằng béo tránh một bên, đừng để ca cáu."
Phan Long là vậy, trước giờ đứng trước mặt gái luôn luôn sĩ diện, không bao giờ chịu thua kém, đừng nhìn lúc Tuyết Nhi bị uy hiếp hắn không đứng ra, chỉ là Phan Long không phải dạng loli khống, ở xã hội hắn đấy là tù một gông, bóc lịch khỏi về nhà ăn tết vài bữa.
Cho nên nhìn tên đại hán hùng hổ dâm đãng nhìn về phía Tuyết Nhi, hắn chỉ khinh thường chứ chưa đến nỗi nhảy ra chịu đòn hộ.
Có điều mỹ nhân kia thì khác, dù có bị đánh chết, Phan Long cũng muốn chết trước mặt gái đầy hãnh diện.
'Lão tử có chết, cũng chết đầy dũng cảm chứ không phải con thỏ núp chỗ người khác.'
Tên đại hán tức nổ phổi, nộ khí xung thiên nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo.
'Tên nhóc này là ai? Bộ dạng cùng thực lực rất bình thường nhưng khí chất lại khác lạ, mặt mũi lại toát lên vẻ không giận mà uy, phải chăng là công tử gia tộc nào trong kinh thành? Nếu vậy đắc tội không phải mình chết chắc? Làm không khéo liên luỵ cả mả tổ gia tộc?'
Tên đại hán suy tư, có chút lưỡng lự thì...
"Long ca, đừng, ca làm gì thế không cần đâu, hắn là hộ vệ Cẩu thiếu, ca không bối cảnh hắn sẽ giết ca mất."
Tuyết Nhi từ lúc thấy Phan Long đứng dậy bật lại tên đại hán lòng kinh ngạc không nhẹ có chút cảm động rồi lại lo lắng.
Dù sao thực lực hắn ai nhìn cũng biết, thấy rõ bên ngoài, yếu như tờ giấy, hùng hổ vậy lỡ người ta đánh không phải chết trong một chiêu?
Tuyết Nhi càng nghĩ càng lo, nhắc nhở.
Phan Long kinh ngạc, trong lòng cười đắc ý, thế nào mà chỉ vì đi tán gái lại thu mua được trái tim của một thiếu nữ, quả này hắn buôn bán lời rồi.
Có điều câu nhắc của Tuyết Nhi thêm vẻ mặt lo lắng của nàng lại đẩy Phan Long vào cửu tử nhất sinh.
"Con mẹ nó tiểu tử này đang trang bức, làm lão tử giật mình, ta hận."
Đôi mắt tràn đầy tức giận, tên đại hán cánh tay đang chuẩn bị đấm về phía Phan Long, tuyệt diệt con kiến đang tỏ trang bức mình:
"Tiểu tử muốn chết."
Linh lực nắm đấm cùng khí kình đung đưa, Phan Long thoáng cái chịu áp lực như bị vật nặng đè, nhìn nắm đấm sắp tới chỗ mình không hiểu sao hắn tin tưởng nếu mình dính phải tuyệt đối chỉ còn vũng máu, có điều Phan Long lại không tỏ ra sợ hãi, hắn đang đợi...
"Dừng tay!"
Giọng nói đầy bá khí vang lên, một cỗ lực lượng nhu hoà đánh tan đi áp lực Phan Long phải chịu, hắn cảm thấy nhẹ nhõm không khỏi vì mình thoáng may mắn, lẩm bẩm 'may mắn, hù ta mà.'
Giọng nói đó chính là từ cô gái tuyệt sắc kia, ban đầu nàng bước vào đây chính là đã điệu thấp rồi.
Nàng lựa lúc tên đại hán đang la hét mà bước vào, với cả nàng dùng Thiên Vô Quyết, một kĩ năng khiến sự hiên hữu mình mờ nhạt nên nàng tin tưởng trăm phần không ai phát hiện.
Có điều thế nào Phan Long lại nhìn ra nàng, điều này khiến nàng vô cùng kinh ngạc.
Gần như lúc nàng vừa bước vào đã có một đôi mắt không kiêng nể gì quét tới lui trên người nàng, đôi mắt mãnh liệt như lửa như nước, vừa khao khát lại vừa yêu thương,
Đôi mắt ấy nhìn nàng khiến nàng giật nẩy mình vì sự đột ngột, rồi lại khiến nàng hồ nghi sâu sắc, cho tới khi hắn bước về phía nàng, con mắt không rời nàng một tấc.
Phan Long ánh mắt là khao khát, muốn tán tỉnh, cô gái lại là tò mò khó hiểu, thực lực của Phan Long là không thể che giấu nên khẳng định là tuổi thực và thực lực cũng không phải nghi vấn.
Cho nên nàng mới khó hiểu, yếu nhớt mà tự tin sao lại cường đại đến vậy?
Lúc đó tên đại hán lại nhảy ra gây sự với Phan Long, cô gái đứng khoanh tay nhìn tò mò xem hắn xử lí thế nào.
Vậy nhưng đến tận khi chiêu sắp xuất còn một tấc, hắn vẫn đứng im bình tĩnh, có điều đôi mắt đó vẫn nhìn nàng chăm chú, một sự chăm chú quên mạng sống, đây là một ánh mắt, một tâm thái như nào?
Làm sao có thể chỉ vì nhìn một người mà nguyện chết?
Vì vậy nàng kìm không được mà phải xuất thủ.
.....