Chương 178: Khai quan (3)

Quân Khanh lập tức lùi lại, nhường vị trí đứng của mình cho Quân Vô Tà. Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đã có thói quen tín nhiệm Quân Vô Tà, tin tưởng vào những gì nàng nói.

Quân Vô Tà cẩn thận kiểm tra thi thể của Quân Cố. Tim và mạch của Quân Cố đã sớm không còn đập, thân thể hắn lạnh băng, xác thật quả là đã chết...Nhưng Quân Vô Tà lại phát hiện một số vấn đề bất bình thường.

Da thịt Quân Cố thập phần mềm mại, chân tay cũng không bị đông cứng. Điều này này không tương ứng với thời gian tử vong của Quân Cố. Hắn hiện giờ đang ở trạng thái giống như vừa mới chết đi.

Mười năm, thân thể không thối rữa, tay chân không cứng, điều này thật sự làm người rất khó lý giải.

Thân thể Quân Cố cũng không có dị thường gì, như vậy......

Ánh mắt Quân Vô Tà trôi theo tiềm thức nhìn về phía miếng ngọc trong miệng của Quân Cố, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chắc hẳn chính là do Hồn Ngọc.

Có thể khiến Khuynh Vân Tông lao sư động chúng, tự mình tới lấy, tuyệt đối không phải là một vật bình thường.

Chẳng lẽ nói, nguyên nhân khiến xác Quân Cố đã chết không bị thối rữa, chính là do Hồn Ngọc?

Tay Quân Vô Tà chậm rãi sờ về hướng Hồn Ngọc.

Đầu ngón tay khẽ xẹt qua Hồn Ngọc bóng loáng mà lạnh lẽo. Trong giây lát, một cỗ lực lượng xa lạ từ đầu ngón tay xâm nhập vào trong đầu Quân Vô Tà.

Trong đầu nổ vang lên một tiếng, tất cả những cân nhắc và suy nghĩ của Quân Vô Tà đều bị cỗ lực lượng cường hãn vô tình đó xua tan.

Một lực lượng cường đại đang không ngừng lôi kéo linh hồn nàng. Trong thân thể phảng phất dường như xuất hiện một lốc xoáy vô cùng lớn, không ngừng có ý đồ muốn hấp thụ linh hồn của Quân Vô Tà!

"Miêu!!" Tiếng Hắc Thú kêu thảm thiết dội vào tai nàng.

Toàn thân thống khổ nói không nên lời, đang không ngừng phát triển mạnh mẽ hơn!

"Vô Tà!" Trong giây lát Quân Khanh ở một bên nhìn thấy trên mặt Quân Vô Tà xuất hiện thần sắc thống khổ, cả người nàng phảng phất như bị hút hết sức lực, lui về phía sau.

Quân Khanh lập tức duỗi tay ôm Quân Vô Tà vào trong ngực.

Khi đầu ngón tay nàng rời khỏi Hồn Ngọc, trong nháy mắt, cỗ lực lượng lôi kéo kia liền biến mất. Quân Vô Tà nằm gọn trong lòng của Quân Khanh, thở phì phò từng ngụm. Đôi mắt nàng nhìn trừng lên, hết thảy sự việc phát sinh vừa rồi, giờ nghĩ lại, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.

Loại cảm giác không thể khống chế nổi linh hồn này...Giống như phảng phất chỉ giây tiếp theo, linh hồn của chính mình sẽ bị rút ra, thống khổ vô cùng. Điều này Quân Vô Tà chưa từng thể nghiệm qua.

Chỉ là vài giây tiếp xúc ngắn ngủi cũng đã làm cho cả người Quân Vô Tà không còn chút sức lực nữa, mồ hôi chảy thấm ướt quần áo nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tái nhợt một mảnh, không còn huyết sắc.

Bộ dáng của Quân Vô Tà, khiến Quân Tiển cùng Quân Khanh kinh hãi.

"Vô Tà ngươi làm sao vậy?" Trái tim Quân Tiển đều bị nắm lên, một người mới vừa rồi còn êm đẹp, như thế nào đột nhiên biến thành dáng vẻ này? Quân Tiển thình lình nghĩ tới hành động vừa rồi của Vô Tà, hắn nhìn về phía quan tài, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào phía trên Hồn Ngọc trong miệng Quân Cố.

Vô Tà chính là sau khi sờ đến Hồn Ngọc mới xuất hiện loại tình huống này, chẳng lẽ là Hồn Ngọc thật sự có năng lực đặc thù gì đó?

Quân Tiển nhìn khuôn mặt nhỏ trằng bệch của cháu gái, lại nhìn thi thể nhi tử mình đang nằm sinh động như còn sống thật trong quan tài, hắn vươn tay hướng tới Hồn Ngọc kia.

"Gia gia, không cần!" Quân Vô Tà che ngực lại, kêu lên sợ hãi.

Trong nháy mắt khi Quân Vô Tà mở miệng, tay Quân Tiển đã sờ đến Hồn Ngọc kia.

Một cảm xúc lạnh lẽo từ trên tay truyền đến, Quân Tiển nhíu mày...hắn cũng không xuất hiện bất cứ điều dị thường gì.

"Vô Tà ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Đừng dọa tiểu thúc." Quân Khanh ôm Quân Vô Tà, toát ra một thân mồ hôi lạnh. Một khắc không thích hợp mới vừa rồi của Quân Vô Tà, khiến cho Hắc thú cũng chịu sự thống khổ giống như Quân Vô Tà, và Hắc thú lúc này vẫn còn thở hổn hển quỳ rạp trên mặt đất. Trong nháy mắt ngắn ngủn, Quân Vô Tà cùng Hắc thú giống như bị thương rất nặng, khiến người lo lắng.