"Vô Tà! Ngươi tới đây làm gi! Mau trở về đi!" Đây là lần đầu tiên Quân Khanh thực sự lớn tiếng nghiêm khắc với Quân Vô Tà. Hắn thực sự không đành lòng để nàng thấy phần mộ của phụ thân mình bị người chà đạp.
Quân Vô Tà từ trên lưng Hắc Thú nhảy xuống, nhìn vẻ mặt căng thẳng của Quân Khanh, nói: "Tiểu thúc, ta sẽ không giao Hồn Ngọc ra, đừng chạm vào quan tài."
"Cái gì?" Quân Khanh có hơi sửng sốt.
Nhưng đúng lúc này, Long Kỳ lại đột nhiên kinh hãi thét lên một tiếng.
"Lân Vương! Các ngươi mau đến xem."
Quan tài Quân Cố đã bị mở ra, trên mặt Long Kỳ xuất hiện vẻ kinh sợ.
Ba người Quân gia lập tức chạy nhanh qua.
Đến khi Quân Vô Tà bọn họ nhìn thấy tình huống bên trong quan tài, đều ngây ngẩn cả người.
"Tại sao lại như vậy......" Trên mặt Quân Tiển tràn đầy khiếp sợ, thân hình cao lớn hơi phát run.
Một nam tử khuôn mặt tuấn mỹ, đang lẳng lặng nằm bên trong quan tài, nháy mắt nhìn đến người nọ, Thụy Lân Quân bốn phía cơ hồ hỏng mất.
Mười năm!
Mười năm!
Đã mười năm qua rồi bọn họ không nhìn thấy gương mặt này. Mười năm trước, khi mà một ngày kia thi thể Quân Cố bị nâng nhập quan tài, mọi người đều nhận định rằng đây sẽ là lần cuối cùng nhìn thấy gương mặt ấy.
Nhưng ai có thể tưởng tượng nổi, mười năm sau, khi quan tài của Quân Cố bị mở ra, hắn vẫn nằm đó, giống y như đúc cái lần bọn họ đưa hắn tới nơi an nghỉ, trông cứ như là chỉ đang ngủ thôi vậy.
Nếu đây không phải là mộ viên, Quân Cố không nằm trong quan tài, chỉ sợ, không có ai lại đi nghĩ rằng hắn là một người đã chết mười năm.
Một thập kỷ trôi qua, dù là người đang sống, dung mạo cũng đã thay đổi, huống chi là người chết chôn sâu phía dưới.
Nhưng Quân Cố nằm ở trong quan tài lại giống nhau như đúc với khi hạ táng 10 năm trước, làn da màu đồng của hắn căng đầy có độ co dãn, đầu tóc đen nhánh trải dài dưới thân, hai mắt nhắm nghiền, một đôi mày kiếm nổi bật. Dưới mũi nhọn thẳng là miệng hơi mở ra, phía trong miệng còn nhậm nửa khối mỹ ngọc. Đôi tay hắn chồng lên nhau ở trên bụng, nắm trong tay thanh kiếm đã theo hắn chinh chiến sa trường bao nhiêu năm qua.
Thanh gươm sáng rực rỡ dưới ánh trăng, mười năm chưa hiện, nhưng vẫn như cũ sắc nhọn bức người.
Nháy mắt Quân Tiển cùng Quân Khanh liền đỏ hốc mắt.
Mười năm trôi qua, không để lại bất luận dấu vết gì lưu lại ở trên người Quân Cố, so với Quân Khanh còn nhỏ hơn vài tuổi.
"Làm sao Quân Cố lại như thế này? Đã qua mười năm, sao thi thể của hắn vẫn còn được bảo toàn hoàn hảo như thế này?" Giọng nói của Quân Tiển có chút khàn khàn, Quân Cố trước mắt như đã trở lại thời điểm mười năm trước, khi mà Quân Cố được hạ táng.
Bọn họ đã đi qua mười năm rồi, nhưng quan tài của Quân Cố thì lại chỉ như vừa mới trải qua nháy mắt thời gian.
Trải qua mười năm, xác chết vẫn không thối rữa, loại chuyện này bọn họ dường như chưa từng nghe qua. Cho dù là có thì thi thể cũng phải được bảo quản trong đông lạnh băng truyết từ lúc mới bắt đầu tử vong.
Thi thể Quân Cố thế nhưng không có loại đãi ngộ này.
Áp lực khai quan lấy ngọc, vào giờ phút này đều tan thành mây khói, nhìn Quân Cố lẳng lặng như đang nằm ngủ, Quân gia phụ tử cùng Thụy Lân Quân một bên âm thầm lau nước mắt.
Cho dù người này đã rời đi mười năm, nhưng trước sau vẫn không hề rời xa khỏi lòng bọn họ.
Quân Vô Tà nhìn Quân Cố nằm trong quan tài, ánh mắt phức tạp.
Dung mạo Quân Cố cùng Quân Khanh có chút giống nhau ba phần, so với Quân Khanh lại đẹp hơn năm phần, nếu nói ngũ quan của Quân Khanh có nhiều di truyền của Quân Tiển, như vậy dung mạo Quân Cố phỏng chừng càng có rất nhiều di truyền từ mẫu thân hắn.
Mặt mày như ngọc, tuấn mỹ vô trù.
Dung mạo của Quân Vô Tà chắc chắn là được di truyền từ Quân Cố, xinh đẹp, tinh xảo vô cùng.
Thời điểm chết đi, Quân Cố mới chỉ có 28 tuổi, còn rất trẻ trung.
Mười năm trước, Quân Khanh chỉ mới có 20 tuổi. Nhưng hiện giờ thoạt nhìn, Quân Khanh so với Quân Cố thật ra còn có chút già hơn.
Lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân của 'chính mình', tân trạng của Quân Vô Tà có chút phức tạp.
Nếu như Quân Khanh đã hóa thành một đống xương trắng, có lẽ nàng sẽ không có cảm giác gì, nhưng nhìn dung nhan có chút tương tự như mình, Quân Vô Tà rất khó đem đối phương thành một điều gì đó trong quá khứ mà bỏ qua.
"Để ta xem kỹ hơn." Quân Vô Tà nhìn mặt Quân Cố, đè nén những cảm xúc phức tạp quét tới trong lòng. Thời đại này cũng không có kỹ năng gì có thể chống phân huỷ, Quân Khanh đã chết mười năm, lại chôn ở dưới đất, theo thường lệ mà nói sớm nên hóa thành xương trắng, nhưng tình huống hiện tại của hắn, chỉ giống như là vừa mới chết đi.