Chương 176: Khai quan (1)*

Đợt này mình đang bận việc, sẽ không thể up chương nhiều và đều như trước kia được, các bạn thông cảm nhé!^^

----------------------

Khai quan: 开棺: mở quan tài.

Thời điểm Quân Vô Tà chạy tới thư phòng, Quân Tiển cùng Quân Khanh đã không còn ở trong đó, thậm chí Long Kỳ cùng một đội binh lính Lân Vương phủ đều mất tích. Quân Vô Tà lập tức tới tìm Phúc bá, thế mới biết, Quân Tiển cùng Quân Khanh sớm đã hạ quyết định, vì bảo vệ sự an nguy của Quân gia, suốt đêm chạy tới mộ địa Quân Cố.

Ý đồ thập phần rõ ràng.

"Tiểu hắc!" Quân Vô Tà lập tức ném mèo đen ra ngoài, mèo đen ở trong đêm đen hóa thân thành cự thú màu đen. Dải màu vàng phía trước sau khi hoá thân kéo dài thành một cái bờm trước ngực, nhìn qua càng thêm uy phong lẫm lẫm.

Quân gia mỗi năm đều sẽ mang Quân Vô Tà đi bái tế Quân Cố, vì thế Quân Vô Tà tự nhiên nhớ rõ địa điểm mộ địa Quân Cố ở nơi nào. Dưới màn đêm, Quân Vô Tà ngồi trên người Hắc thú, một đường chạy như điên hướng tới mộ địa Quân Cố.

Quân gia không thể cong lưng, mồ Quân Cố, tuyệt đối không thể đào!

Một đường đuổi theo ra khỏi hoàng thành, Quân Vô Tà chạy tới mộ viên bên ngoài hoàng thành, ở nơi đó mai táng rất nhiều binh lính cùng tướng lĩnh đã từng phục vụ dưới trướng Quân gia, bọn họ đều là trung quân liệt sỹ chết trận sa trường.

Quân Tiển đã từng nói qua, huynh đệ Quân gia cùng các chiến hữu Quân gia đều phải mai táng bên nhau, cho dù tới địa phủ rồi, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.

Thời điểm Quân Vô Tà nhìn thấy mộ viên, hai binh lính canh gác ở cửa mộ viên đều mặc trang phục thị vệ Lân Vương Phủ. Bọn họ nhìn thấy Quân Vô Tà thì ngây ngẩn cả người, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Hắc Thú đã chở Quân Vô Tà chạy như bay lướt qua.

Bọn thị vệ vừa mới chuẩn bị để hành lễ, trái tim cơ hồ sụp đổ...

Trong mộ viên, hơn mười binh lính Thụy Lân Quân đang đứng tại vườn, trong tay cầm cây đuốc sáng rực. Mỗi người trên mặt đều tràn đầy không đành lòng và bi ai.

Long Kỳ mang theo người đào lên phần mộ Quân Cố, mỗi một tấc được đào lên, vành mắt hắn liền đỏ một vòng.

Chôn ngay tại chỗ này, là chiến thần trong tim bọn họ, người này, đã từng là thần tượng chí cao vô thượng trong cảm nhận của tất cả mọi người bọn họ, nhưng hôm nay, bọn họ lại bắt buộc phải tự mình đào lên phần mộ của hắn, quấy nhiễu giấc ngủ của hắn.

Quân Tiển nhắm chặt hai mắt đứng một bên, không đành lòng nhìn xem, Quân Khanh chỉ có thể yên lặng đứng bên người phụ thân.

"Nhi tử, vì Quân gia, đành phải ủy khuất ngươi." Quân Tiển thấp giọng mở miệng, trong giọng nói tràn ngập bi thương không đếm hết.

Quân Khanh cúi đầu, hai đấm tay nắm chặt.

Quan tài mang theo bụi đất bị người nâng tới, Quân Tiển nhìn thoáng qua, thân hình cao lớn hơi lảo đảo lui một bước.

"Lân Vương, thật sự muốn......" Long Kỳ với đôi mắt đỏ rực, nhìn Quân Tiển, đôi tay đã bắt đầu phát run.

Quân Tiển hít sâu một hơi, cố nén lại nội tâm đang kêu gào thống khổ, nhắm mắt, cắn chặt răng mà nói: "Khai*"

(*): Mở

Vô Tà vì bảo vệ Quân gia, đã ra tay với Tiên Đế. Việc ngày hôm nay, hắn đã tính toán không để cho hài tử kia tham dự. Dù cho khi Quân Cố chết, hài tử vẫn còn nhỏ tuổi. Nhưng đây là phần mộ của phụ thân nàng, hắn làm sao mà nhẫn tâm để cho Quân Vô Tà trơ mắt nhìn người phá hỏng nơi phụ thân mình đang yên giấc ngàn thu?

Cho nên, Quân Tiển và Quân Khanh chờ khi Quân Vô Tà đi rồi, lập tức xuất phát, không tính toán đem chuyện này nói cho nàng.

Long Kỳ cắn chặt hàm răng, cùng các binh lính một bên đẩy ra phần nắp quan tài.

Theo tiếng kẽo kẹt nặng nề vang lên, một hắc ảnh thật lớn đột nhiên chạy tới.

"Không thể khai quan!" Giọng nói của Quân Vô Tà đột ngột vang lên, Quân Tiển cùng Quân Khanh kinh ngạc nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy Quân Vô Tà đang cưỡi Hắc thú vọt lại đây, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo một tia nôn nóng.

"Vô Tà? Sao ngươi lại tới đây?" Quân Tiển hơi sửng sốt, lập tức liếc một ánh mắt ra hiệu cho Quân Khanh.

Quân Khanh lập tức hiểu ý, tiến lên một bước, chặn đường Quân Vô Tà.