Chương 175: Ta muốn mạnh mẽ hơn (3)

Quân Vô Tà cũng chẳng hiểu tại sao mình lại đột nhiên nói những điều này cho Quân Vô Dược.

Người nam nhân này, thần bí, nguy hiểm, lại vô cùng càn rỡ. Nhưng cũng không biết vì sao nàng cảm thấy rằng, chỉ cần là nàng chủ động mở miệng nói điều gì, hắn nhất định có thể giúp nàng thực hiện được.

Loại tin tưởng tới mức không thể giải thích được này làm cho nàng co chút hơi bối rối...

"Nếu như không muốn cho, vậy cũng không cần cho họ." Quân Vô Dược nhận ra đêm nay Quân Vô Tà có điểm bất thường. Cặp mắt của nàng tràn ngập quá nhiều cảm xúc phức tạp. Cứ như là đang ngẫm nghĩ điều gì, cũng có thể là đang tự mình học hỏi.

"Đối phương rất mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với Lân Vương phủ, nếu như không cho, bọn họ có thể xuống tay với Lân Vương phủ." Quân Vô Tà có thể khẳng định, Lân Vương phủ trong mắt Khuynh Vân Tông, không là gì cả. Không chỉ có Lân Vương phủ, mà ngay cả toàn bộ Thích Quốc, chỉ sợ cũng không lọt vào mắt của Khuynh Vân Tông.

Hết thảy này, từ thái độ của Khương Thần Thanh đối với Mặc Thiển Uyên, cũng có thể nhìn ra.

Hãy mạnh dạn đứng lên phản kháng, hay là hèn mọn phục tùng?

"Vậy thì, giết hết bọn họ đi." Quân Vô Dược cười tà mị, phảng phất giết người đối hắn mà nói, không khác gì ăn cơm uống nước.

"Ngươi đang suy nghĩ, rốt cuộc có nên nhất thời ẩn nhẫn khiến gió êm sóng lặng hay không?" Quân Vô Dược nhìn Quân Vô Tà hỏi.

Quân Vô Tà hơi chần chờ một lát, khẽ gật đầu.

Nàng dám đối với Tiên Đế cùng Nhị Hoàng Tử xuống tay, là do nắm chắc có thể nhổ cỏ tận gốc, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn...Nhưng, đối với thế lực của Khuynh Vân Tông, thì nàng lại không dám chắc như vậy.

Giết bọn người đang ở trong Hoàng Thành này là không hề khó. Cái khó, chính là sự trả thù của Khuynh Vân Tông sau này.

Quân Vô Dược bước đến bên người Quân Vô Tà. Hắn giơ tay, giữ chặt lấy đôi vai Vô Tà, xoay người về phía hắn để có thể chăm chú nhìn vào đôi con ngươi đen nhánh của nàng.

"Thoái nhượng, vĩnh viễn đều là sự lựa chọn của kẻ yếu, lui một bước, ngày sau sẽ quen thói không ngừng khoan dung ẩn nhẫn, trên thực tế ngươi một chút nhẫn cũng không thể, đúng hay không?"

"Đúng." Quân Vô Tà gật đầu, Quân gia đã chịu đựng quá nhiều trong 10 năm qua, nàng không muốn để gia gia cùng tiểu thúc lại phải chịu áp lực như vậy mà sống. Nếu như đem Hồn Ngọc giao ra, có lẽ có thể tránh được lửa sém lông mày (tạm thời bình an), nhưng sự tự tin mà Quân gia thật vất vả giành được từ người dân sau khi thay đổi hoàng quyền, sẽ trở thành vô ích và dần chìm vào tiêu cực.

"Vậy không cần nhẫn, ta đã nói muốn báo ân, cho nên...... ngươi không cần phải khách khí mà xin ngươi hãy lợi dụng ta đi." Ý cười trên môi Quân Vô Dược mở rộng ngay sau đó, hắn khom lưng kéo tay nhỏ của Quân Vô Tà, đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng trên tay nàng.

"Ta có thể trở thành thanh kiếm sắc bén trong tay ngươi, cũng có thể làm hộ thuẫn của ngươi, còn sử dụng như thế nào là tùy ngươi quyết định"

Ánh mắt Quân Vô Tà chợt lóe :"Vì cái gì?"

Bọn họ đã sớm không ai nợ ai, vì cái gì mà người này phải giúp nàng?

Quân Vô Dược cười nói: "Ta vui."

Đúng là một câu trả lời vừa tùy hứng lại vừa cuồng vọng.

Quân Vô Tà nhìn hắn, muốn suy đoán xem trong lòng người nam nhân này rốt cuộc đang nghi gì.

"Chỉ cần làm những chuyện ngươi muốn làm, ta sẽ vẫn luôn bảo hộ bên cạnh ngươi, ta là ca ca của ngươi, bảo hộ muội muội không phải là điều đương nhiên sao?" Quân Vô Dược giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của Quân Vô Tà, đột nhiên cảm thấy, nếu như tiểu gia hỏa ngày thường cũng có thể nói chuyện với hắn tốt như vậy, mặc dù không ôm và hôn nàng một cái, thật ra cảm giác cũng không tồi.

Quân Vô Tà hơi sửng sốt.

Ca ca?

Đây cũng là một loại người nhà đi.

Quân Vô Tà lại nhìn thoáng qua Quân Vô Dược, ánh mắt đã khác với dĩ vãng, nàng gật gật đầu với Quân Vô Dược, lập tức xoay người chạy hướng thư phòng.

Nàng muốn đi nói cho Quân Tiển cùng Quân Khanh, nàng không đồng ý đào phần mộ phụ thân.

Cho dù có phải đối đầu với Khuynh Vân Tông, Quân gia bọn họ cũng tuyệt đối không thể cong lưng!

Nhìn bóng dáng Quân Vô Tà xa dần trong tầm mắt, ý cười trên khóe miệng Quân Vô Dược đều thu hết lại.

"Đây vẫn là lần đầu tiên, Tiểu Tà Nhi có vẻ mặt ôn hoà nói chuyện cùng ta như vậy, cảm giác không tồi." Quân Vô Dược đứng một mình trong viện, giống như lầm bầm lầu bầu.

Một đạo hắc ảnh lặng yên thình lình xuất hiện bên cạnh người hắn, giống như chiếc bóng của hắn.

"Đại tiểu thư biết Tước gia đối tốt với nàng" Hắc y nam tử thấp giọng mở miệng, một màn vừa rồi đã lọt hết vào trong tầm mắt hắn. Hắn liếc nhìn Quân Vô Dược, tổng cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

"Trừ bỏ Quân Tiển cùng Quân Khanh, nàng chưa từng dùng ngữ khí tốt như vậy nói chuyện với một người nào khác." Quân Vô Dược tâm tình vô cùng tốt, nghĩ đến tiểu gia hỏa luôn là đối với tên Thái Tử chết tiệt kia quát mắng, lại nghĩ tới ánh mắt mà đêm nay Quân Vô Tà nhìn hắn trước khi rời đi, trái tim lạnh lẽo của hắn cảm thấy thật là rung động.

"Đại tiểu thư rất coi trọng người thân của mình" Hắc y nam tử khẽ mở miệng nhắc nhở.

Tuy nhiên, tâm tình mỗ vị đại gia rất tốt, cũng không nhận thấy có điều gì khác thường.

"Ân."

Hắc y nam tử nhìn nụ cười tràn ngập hạnh phúc của đại gia nhà mình, trong lòng hồi hộp, hắn rốt cuộc có nên nhắc nhở Tước gia hay không, rằng đại tiểu thư đã thay đổi thái độ sai phương hướng với Tước gia rồi?

Đại tiểu thư rõ ràng là đem câu nói "ca ca" của Tước gia nghe rất rõ ràng a!

Rõ ràng là, hiện tại đại tiểu thư bắt đầu chuyển phương hướng, đem Tước gia xem như một vị ca ca a!

Hắn thế nhưng cũng không cảm thấy, Tước gia muốn để đại tiểu thư xem hắn như là một người ca ca.

Tước gia đang hướng tới, hẳn là "tình ca ca" với đại tiểu thư đi...

"Đi tìm hiểu tất cả mọi thứ về địa phương nhỏ kêu là Khuynh Vân Tông cho ta." Quân Vô Dược mở miệng dặn dò, nếu như Quân Vô Tà thật sự tính toán phản kháng, vậy tiêu diệt những người Khuynh Vân Tông đang ở trong hoàng thành chỉ là một sự khởi đầu, dựa vào tính cách của Quân Vô Tà, chỉ sợ là nàng muốn trừ cỏ tận gốc.

"Vâng." Mắt nhìn thấy sự hung tàn của đại gia nhà mình, được khích lệ bởi ánh mắt "thiện ý" của đại tiểu thư, thì sự tình phía sau, đều sẽ bắt đầu chuẩn bị vì đại tiểu thư, hắc y nhân thật không biết là nên khóc hay nên cười.

Ngọt ngào và tỉ mỉ như vậy, thật không giống phong cách Tước gia bọn họ.

"Tước gia, thuộc hạ nghe nói, Khuynh Vân Tông cùng với một điện tựa hồ có sự liên hệ, ngươi xem......"

---------------------

*

AAAaaaa...Chết cười với anh Dược mất thôi. Cứ sung sướng trong khi chị nhà đã coi anh ý thành ca ca mất rồi!!!

Mà cũng đáng thương thật. Thế này thì đến khi nào anh mới cưa đổ được chị đây~

*