Bụi đất tung bay, những con ngựa quanh hắn ta cao bất thường, và dị thường nhanh.
Trong thời gian ngắn, nàng khó có thể đánh đồng những con ngựa trong trí nhớ cùng với ngựa ở đây, mặc dù ngoại hình của chúng giống nhau.
Khoái mã không ngừng đạp lên, khiến cho bụi đất mù mịt che mờ tầm mắt nàng.
Đây là cố ý!
Nghĩ ra oai phủ đầu, chấn nhiếp nàng sao?
"Ồ, bị xem thường cũng là một trải nghiệm. Giả heo ăn thịt hổ gì gì đó, còn chưa có đùa qua."
"Này! Tiểu tử, ngươi huyên thuyên nói cái gì? Nhìn thấy bổn đại gia còn không dập đầu cầu xin! Ha ha ha." Gã cầm đầu ngồi trên lưng ngựa, có thể xem là lưng hùm vai gấu. Quả thực có thể khiến cho người khác xem nhẹ tướng mạo của gã. Chỉ là đối với vẻ mặt kiêu ngạo cộng thêm thanh âm não tàn kia đặc biệt khắc sâu.
"Không đúng, lão đại, này hình như là nha đầu."
"Hả?" Lưng hùm vai gấu chiếu mắt nhìn lại, liền phủ nhận lời nói của thủ hạ: "Mắt của ngươi để đâu? Rõ ràng đây chính là một tiểu tử gầy khô."
"Dạ dạ dạ, lão đại nói rất đúng, chính là tiểu tử." giọng nói kinh sợ của thủ hạ, rõ ràng lộ ra mấy phần nịnh nọt, còn có mấy phần nghi hoặc.
Tiểu tử? Nha đầu?
Nữ giả nam trang?
Mộ Ca chưa bao giờ hoài nghi giới tính bản thân. Sau khi mượn xác hoàn hồn, đối với giới tính vẫn như trước không sinh ra bất luận hoài nghi gì.
Kiếp trước nàng đã trải qua trên chiến trường, cũng quên mất trước khi nền văn minh xuất hiện, chiến trường là thuộc về nam nhân, không liên quan gì đến nữ nhân.
"Hừ! tiểu tử, ngươi ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, hướng gia dập đầu ba cái, liếm đế giày gia. Gia liền khai ân mang ngươi về, cho ngươi cơm ăn." Lưng hùm vai gấu thập phần đắc ý nhìn xem "tiểu tử" may mắn không chết trên chiến trường bị vây ở giữa.
"Người ác, sẽ dễ dàng chết vì nói nhảm quá nhiều."
Mộ Ca nâng cằm lên, thở dài một góc 45 độ nhìn trời.
"Ngươi nói cái..."
Phanh!
Thu --!
Con ngựa hí lên một tiếng thống khổ, đồng loạt té xuống mặt đất làm cắt đứt lời nói của lưng hùm vai gấu.
Bụi đất tung lên bao phủ đi thân hình Mộ Ca.
Giống như một con báo, hắn bắt đầu trò chơi cốt nhục quen thuộc - săn bắn!
"Giết hắn!"
Từ trên lưng ngựa rớt xuống, toàn thân xương cốt của gã gần như vỡ ra, ra lệnh cho toàn bộ thủ hạ đánh về phía thân ảnh nhỏ gầy đơn bạc.
Nàng không chút nào hoảng sợ, khóe miệng lộ ra một tia cười khát máu. Mắt lạnh trừ bình tĩnh ra không hề có chút gợn sóng nào.
Mười mấy người dùng các loại binh khí xông lên, trên thân thể bọn chúng đột nhiên nổi lên vầng ánh sáng màu đỏ. Chỉ khác ở mức độ nồng đậm không giống nhau.
Ánh mắt Mộ Ca hơi lóe một cái, không kịp suy nghĩ những sự việc kỳ lạ phát sinh trên thân thể những người này. Chỉ là theo bản năng, dùng kinh nghiệm và tốc độ nhanh nhất của bản thân chiến đấu.
Ít nhất, phải chấm dứt hết thảy trước khi thân thể nàng không chịu nổi mà sụp đổ!
Không chút nào dây dưa, từng chiêu đòi mạng. Mộ Ca theo bản năng tránh đi những phát tấn công xen lẫn với ánh sáng màu đỏ kia, lợi dụng thủ đoạn của mình giết người.
"Hoạt Ngư Thủ... Ách!"
"Rắc rắc!"
Tiếng đứt gãy của xương cổ, kết thúc thanh âm kia.
Mộ Ca khinh thường cười, quay người chém ra một quyền với kẻ đánh lén sau lưng. Thời điểm thu hồi quyền, không ai để ý đến một vài tia sáng màu tím nhạt lấp lóe biến mất khỏi nắm đấm của nàng.
Lúc này, nàng cảm thấy một cỗ lực lượng quen thuộc. Bình tĩnh trong ánh mắt hiện lên một tia kinh hỉ, khiến nàng hạ thủ càng gia tăng vài phần.
"A."
Bị đánh trúng người, như đạn pháo vọt về phía sau. Thời điểm rơi xuống đất không một chút tiếng động, lưu lại trên thân thể một mùi cháy khét nhàn nhạt.
Mười mấy người, tính cả lưng hùm vai gấu, nhanh chóng bị Mộ Ca giải quyết.
Sau khi kết thúc, chân nàng vô lực quỳ xuống. Một bên điều chỉnh lại hô hấp, một bên nhìn xuống hai tay mình.
Giữa mười đầu ngón tay, lờ mờ hiện ra hào quang màu tím. Như sợi tơ quấn quanh, lại nghịch ngợm giống như đứa trẻ.
"Ngươi vẫn còn, như vậy..."
Mộ Ca thì thầm, đột nhiên nhắm mắt lại, tựa hồ cảm thụ được cái gì.
Bất quá, một giây sau, nàng liền mở hai mắt ra, đôi mắt điềm tĩnh lại hiện ra kinh hỉ cực lớn. Nàng sống lại, không nghĩ đến lôi điện dị năng cùng không gian dị năng của kiếp trước cũng cùng đi theo nàng.
Không tệ! Kiếp trước nàng chính là trời sinh song hệ dị năng giả.
Bởi vì nàng cường hãn, bị quốc gia bí mật mang đi. Tiến hành đủ loại huấn luyện, cuối cùng trở thành lưỡi dao sắc bén có lợi nhất. Vì trở thanh thanh đao, nàng đã từ bỏ những thứ mà người thường nên có. Thế nhưng kết cục lại không hoàn mỹ, cuối cùng nàng chết trong cái bẫy do chính nàng đặt ra.
"Khục khục!"
Thân thể suy yếu, không cách nào mở ra không gian. Mộ Ca chỉ có thể cảm nhận được không gian của bản thân tồn tại.
Nhưng đây đã là một việc vui lớn rồi.
Ít nhất, sự lạ lẫm của nàng đối với dị giới xa lạ này thoáng giảm bớt.
"Những người kia trên thân nổi lên ánh sáng màu đỏ là xảy ra chuyện gì?" Chịu đựng thân thể kịch liệt đau nhức, trở mình lên ngựa, Mộ Ca mới có tâm tư hồi tưởng lại cuộc chiến đấu khác thường vừa rồi.
Mượn ngựa, Mộ Ca đi tới rìa của vùng đất hoang vu. Chỉ là, lắc lư trên lưng ngựa cũng thiếu chút nữa mấy lần muốn lấy đi mạng của nàng.
Bên ngoài cánh đồng, tràn đầy màu xanh lá sinh cơ dào dạt, con suối róc rách thanh tịnh có thể nhìn thấy đáy.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bất luận kẻ nào đều rất khó tưởng tượng. Bất quá hai địa phương chỉ cách nhau một đường, vậy mà như ngày đêm khác biệt.
"Thu --".
Con ngựa vừa giành được đem Mộ Ca đưa tới chỗ bị cỏ lau che giấu bên dòng suối nhỏ.
Lúc này, mặt trăng đã leo lên đến ngọn cây, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Ngẫu nhiên, có vài tiếng côn trùng kêu vang.
Mộ Ca cắn chặt răng, nhịn đau nhảy xuống. Đập vào mắt chính là những đom đóm nhỏ đang bay là tà, cùng ánh sáng xanh mơn mởn kia. Khiến đôi mắt lạnh lẽo của nàng nhu hòa vài phần.
Đem dây cương tùy ý vứt bỏ, Mộ Ca nhướng mày chuyển con mắt đối con ngựa nói: “Ngươi thật biết chọn địa điểm.”
Dứt lời, nàng hướng phía dòng suối nhỏ đi đến. Từ trong xác chết bò ra, khó ngăn cản toàn thân mùi hôi thối, làm sạch một chút, sau đó nghỉ ngơi, là việc nàng muốn làm nhất lúc này.
Suối nước thanh tịnh, trong đêm phản chiếu lấy bóng ánh trăng.
Lắc đầu, Mộ Ca trong lòng khinh bỉ mình đột nhiên đa sầu đa cảm. Ngồi quỳ bên dòng suối, hai tay nàng thả xuống nước, cảm thụ sự lạnh lẽo của nó.
"Róc rách."
Tiếng nước chảy vang lên, Mộ Ca vốc lấy nước, cúi đầy rửa sạch bụi bẩn trên mặt.
Phút chốc, động tác nàng dừng lại.
Hai con mắt mở trừng, nhìn chằm chằm vào bóng mình trong nước. Dòng nước từ giữa các kẽ tay chảy xuống, nàng cũng không hề hay biết.
Ai có thể nói cho nàng biết, cái bản mặt nửa nam nửa nữ kia là ai?!
Khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, không thể thấy được ngũ quan, phân không rõ nam nữ. Thế nhưng, trên cổ bị lộ ra ngoài, "Tiểu gia hỏa" nghịch ngợm một hồi xuất hiện, một hồi biến mất khiến cho người từ núi thây biển máu bò ra Mộ Ca lần đầu tiên cảm thấy kinh hoảng.
Yết hầu, sự khác biệt giữa nam và nữ. Là dấu hiệu duy nhất có thể nhìn thấy được.
Nàng chấn kinh rồi! Vì cái gì thân thể nam nhân này sẽ xuất hiện trên người nàng?
Nàng không phải là nữ...
Hít một hơi lạnh, cuộc nói chuyện của những người đó một lần nữa hiển hiện trong lòng nàng.
Bị bom nổ đến thịt nát xương tan Mộ Ca, từ trong đống xác chết bò ra Mộ Ca, mây trôi nước chảy, thần tình không sợ hãi. Cuối cùng tại khoảnh khắc này phá thành từng mảnh nhỏ.
Nàng kinh sợ ngồi bên bờ suối, bất chấp dưới thân bẩn thỉu.
Một tay chống trên mặt đất, một tay không tự giác hướng trên cổ mình sờ soạng.
Xúc cảm truyền đến tay, nàng cứng đờ, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống chỗ hai chân tách ra, nghĩ đến một loại khả năng, huyết dịch toàn thân nàng lập tức như rơi vào hầm băng.
Dưới tấm vải, nhìn không ra cái gì khác thường.
Thế nhưng, Mộ Ca không sợ trời không sợ đất, giờ phút này cũng không dám thò tay xác nhận.
Nếu như... Nếu như chỗ đó thật sự nhiều thêm cái gì...
Mộ Ca toàn thân run lên, máu xông thẳng lên đầu, nung đỏ hai gò má, nóng cả hai tai.
Nếu như mình xuyên qua, đoạt xá trùng sinh, từ nữ nhân biến thành nam nhân, hay là một quái vật bất nam bất nữ... Hậu quả như vậy, có thể khiến cho nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết.