Chương 3: Linh hồn nguyên chủ, bị rình coi?

"Yên tâm, cỗ thân thể này từ trong ra ngoài đều là nữ."

Vào lúc Mộ Ca đang hóa đá, tưởng chừng một giây sau sẽ sụp đổ. Thì một thanh âm lạnh lẽo âm u bỗng cất lên phía sau nàng.

Thanh âm này, đối với Mộ Ca tại giờ khắc này mà nói, quả thực chính là giọng nói của thần tiên.

Nàng nhanh chóng xoay người tìm kiếm người vừa phát ra câu nói kia, trong lòng lại kinh ngạc. Vì sao thanh âm đột nhiên tới này không khiến bản thân nàng sinh ra ý thức phòng bị?

Khi nàng nhìn thấy chủ nhân của giọng nói, liền ngây ngẩn cả người.

"Người? Quỷ? Thần?" Nhìn bóng người mờ nhạt trong suốt ngưng tụ ở vị trí cách xa nửa mét, Mộ Ca thập phần trấn định mở miệng.

Hừ, nàng đã trải qua một đời đấy, "đồ chơi" trước mắt này còn không đến mức hù dọa nàng.

Bóng người mờ nhạt âm u nhìn nàng một cái, ánh mắt kiêu ngạo hất mặt qua một bên, đồng thời cất giọng lãnh đạm: "Tước chiếm cưu tổ."

(*) Tước chiếm cưu tổ (cưu cư thước sào) : Không phải khó nhọc mà được hưởng sẵn chỗ tốt.

"!" Khóe miệng Mộ Ca mơ hồ co lại, khóe mắt híp lại cẩn thận dò xét.

Áo bào đỏ tươi chói mắt như hỏa diễm, chất liệu giáp nhẹ. Tóc đen như mực dùng quan ngọc búi lên, ngũ quan thanh lệ tuyệt luân xen lẫn một phần ngây thơ, linh khí bức người.

"Thật đẹp!" Có thể khiến Mộ Ca trong lòng thừa nhận, là chuyện khó có. Bất quá...

Ánh mắt Mộ Ca khẽ lóe, âm thầm tiếc hận: "Đáng tiếc, hai đầu lông mày tối tăm phiền muộn quá nặng, ngược lại phá hủy dung nhan tuyệt sắc."

Mộ Ca không kiêng dè dò xét, bóng người bị nhìn chế giễu một cái, trong mắt thần tình càng phát ra xem thường:

"Ngu ngốc. Thật không nghĩ tới thân thể của ta thế mà lại bị kẻ như này chiếm tới."

Ách!

Ngu ngốc? Là nói nàng?

Mộ Ca mở trừng hai mắt, xác nhận bên người không có ai khác. Hai hàng lông mày mới chậm rãi nhíu lại:

"Ngươi không cam lòng?" Đột nhiên, Mộ Ca cười lạnh một tiếng.

Không khí hài hòa giữa một người một quỷ bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Không cam lòng? Như thế nào cam lòng?

Mộ Ca vừa dứt lời, linh hồn mờ nhạt của nguyên chủ rõ ràng hiện lên vẻ giãy giụa, sâu trong đôi mắt là ngọn lửa tràn ngập không cam lòng, rồi cuối cùng im lặng dập tắt.

"Không cam lòng thì như thế nào? Ta đã chết, coi như là không có ngươi xuất hiện, cũng không có khả năng sống lại, rồi cuối cùng sẽ hư thối biến mất không còn gì." Tâm tình chán chường dần dần tràn ra, không cam lòng, oan khuất, đau thương, từng bước đi về phía đàn đom đóm, không muốn tới gần.

Loại bi thương này không ảnh hưởng đến Mộ Ca, hết thảy cùng nàng không quan hệ. Nàng cũng không phải chủ động đoạt xá thân thể người khác.

Nhẹ gật đầu, tán đồng nói: "Lời này cũng không phải giả. Từ góc độ nào đó mà nói sự xuất hiện của ta là bảo vệ cỗ thân thể này của ngươi không bị hư thối."

Nói xong, còn làm vẻ mặt "không cần cảm kích ta, gọi ta là Lôi Phong" nhìn lại.

(*) Lôi Phong: Người chuyên giúp đỡ người khác nhưng không muốn để lại tên thật, sẽ dùng danh tính này.

Cơ mặt của nguyên chủ hung hăng co lại. Đối với hành vi không biết xấu hổ như thế, nàng chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

"Nói đi, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta là vì cái gì? Muốn lấy về thân thể, hay là mong ta chiếm cỗ thân thể này, rồi đối với ngươi tỏ ý áy náy, sau đó đồng ý với ngươi các loại hứa hẹn gì đó. Vậy thì miễn đi." Biết mình không bị xuyên đến thành nam, Mộ Ca lại trở về bộ dáng dù có trời long đất lở, vẫn đứng sừng sững bất động.

Lười biếng ném ra một câu, cũng lười tiếp tục tẩy rửa, nàng trực tiếp nằm nghiêng trên bãi cỏ, lấy cùi chỏ chống đỡ thân thể, chân sau cong lên, tiêu sái tùy ý.

Hai con ngươi híp lại, như chợp mắt. Khóe miệng giương lên tươi cười nhàn nhạt, ngũ quan bị bẩn vẫn toát ra ánh sáng đẹp mắt, không có lấy nửa điểm chật vật.

Nguyên chủ ngơ ngác nhìn Mộ Ca, trong lòng hâm mộ, còn có ghen tỵ.

Nàng sống tiêu sái như vậy, tựa hồ thế gian không có gì có thể hấp dẫn nàng (Mộ Ca) . Cuộc sống tùy ý như vậy, nàng (nguyên chủ) cũng muốn, nhưng không dám hy vọng xa vời.

Nàng không dám, không thể quên thân phận của mình, cùng trọng trách gánh trên vai.

Hơi không cẩn thận, nghênh đón nàng, chính là toàn quân bị diệt.

"Ta không biết vì sao ta lại xuất hiện gặp ngươi." Ánh mắt nguyên chủ từ trên người Mộ Ca rời đi, nhìn về phương xa. Tựa hồ, tránh cùng Mộ Ca tiếp xúc, nàng còn có thể bảo trụ vài phần tôn quý cùng ngạo khí.

"Nhưng ta biết rõ, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, ta sẽ triệt để biến mất."

Triệt để biến mất? Đúng là tin tốt.

Ánh mắt Mộ Ca khẽ híp lại nhàn nhạt xuyên thấu từ trên thân thể bán trong suốt của nguyên chủ đảo qua.

Cái nhìn này, nguyên chủ dường như hoàn toàn không biết. Đôi môi trong suốt của nàng khẽ nhếch lên, nhìn về phương xa bóng tối bao trùm, bắt đầu tự nói: "Mộ Khinh Ca, Tần quốc hộ quốc đại tướng quân, đích tôn của Vĩnh Ninh công, người kế thừa tước vị. Năm nay mười lăm tuổi, tính cách quái đản, hỉ nộ khó dò, bá chủ một phương Lạc Đô. Trong nhà, trừ bỏ gia gia Mộ Hùng ở ngoài, người thân huyết mạch nhất, chỉ còn lại cô cô Mộ Liên Dung. Năm trăm hộ vệ liều chết bảo vệ ta, cùng cận vệ thiếp thân của ta, lần này chúng ta rời khỏi Lạc Đô, đi vào chiến trường hoang vu Lạc Nhật này là vì... "

Mộ Ca không cắt ngang lời nói nguyên chủ, mà là cẩn thận nghe.

Nàng sau khi sống lại, không tiếp thu bất cứ trí nhớ gì từ nguyên chủ. Mà lúc này, nguyên chủ làm những chuyện như vậy, tựa hồ giúp nàng dung nhập thân thể này tốt hơn, dùng thân phận mới tiếp tục sống sót.

Nghe xong câu chuyện, Mộ Ca dựng thân thể ngồi dậy khoanh chân trên bãi cỏ. Ngón tay tùy ý rút cỏ dại ra nghiền nát, nàng nói: "Nói như vậy, chính là ngươi tự phụ, sở dĩ phát sinh trên chiến trường này, là vì người nào đó ác ý châm ngòi, khiến cho nhất thời xúc động?"

Nguyên chủ nhếch môi, không có phản bác, mà nhẹ gật đầu. Không chú ý tới con mắt Mộ Ca đang lạnh xuống.

Vị trí trái tim, đột nhiên tích lũy từng đợt giận dữ, khiến thể cốt nàng vốn kịch liệt đau nhức, lại càng lửa cháy đổ thêm dầu. Kiếp trước, nàng là một quân nhân, biết rõ cái gì là thiên chức của quân nhân. Thế nhưng, giờ phút này nàng không cách nào tiếp nhận, năm trăm tướng sĩ chết đi kia, lại chỉ vì do vị thiếu gia ăn chơi này nhất thời khí phách.

"Ta thiếu nợ họ, chỉ sợ rốt cuộc không trả được. Nhưng kẻ dụng tâm hiểm ác kia, ta cầu xin ngươi đừng buông tha." Tựa hồ bởi vì lúc trước Mộ Ca cảnh cáo, nguyên chủ không nói ra cái gì mà 'ngươi chiếm thân thể của ta, thì phải giúp ta như thế nào như thế nào', mà là trực tiếp khẩn cầu.

Lệ khí trên thân Mộ Ca dần dần tản đi.

Tuy rằng, năm trăm người kia không phải bảo hộ nàng, nhưng nàng cũng bởi vậy được lợi. Thử nghĩ, nếu như không có năm trăm người không màng đến tính mạng bảo hộ, nàng đoạt xá cỗ thân thể này sớm đã bị bắn thành tổ ong tổ vẽ, lấy đâu ra cho nàng trọng sinh lần nữa đây?

Cũng được, nhân tình này trả là được.

Nghĩ vậy, Mộ Ca nhẹ gật đầu, coi như đáp ứng.

Đạt được đáp án mong muốn, bàn tay đang nắm chặt của nguyên chủ cũng buông lỏng xuống. Nếu Mộ Ca không đáp ứng, nàng thật đúng là không có biện pháp nào.

"Kẻ đó vì sao phải hãm hại ngươi? Cái thân thể lúc nam lúc nữ này là chuyện gì xảy ra?" Mộ Ca dập lên bãi cỏ, nhíu mày hỏi.

Nguyên chủ khẽ cười, có chút thất lạc, bên trong ngạo khí cũng tại thời khắc này tiêu tán: "Chỉ vì ta tham luyến không nên có hy vọng xa vời với người đó. Người khác không quen nhìn, tự nhiên muốn giáo huấn một phen. Lại không nghĩ, lần giáo huấn này lại muốn tính mạng của ta. Lúc này, hắn biết rõ ta đã chết, không biết có thể..."

"Này! Ta không có thời gian nghe ngươi kể chuyện yêu đương." Mộ Ca lên tiếng cắt ngang, trong miệng nói thầm một câu: "Tuổi còn nhỏ đã yêu sớm. Chẳng lẽ xuyên qua lại phải đối mặt với hoa đào thối sao?"

Lời nói mặc dù vô tình, tuy vậy Mộ Ca rõ ràng cảm nhận được sự thất vọng của nguyên chủ đối với người mình yêu.

Chỉ là, người kia, đáng giá không?

Sợ là đáp án này, Mộ Khinh Ca cũng sẽ tự mình trốn tránh.

Được rồi, có đáng hay không, chỉ có tương lai gặp nhau mới biết được.

Giờ phút này, điều Mộ Ca quan tâm hơn là tình huống của cỗ thân thể này.

"Thân thể ta là nữ. Nhưng vì gia gia, vì Mộ gia, ta không thể không thu hồi hồng trang, mặc lên nam trang. Ta có thể che giấu thân phận, cũng không phải do ta giả trang tốt, mà là nhờ một kiện huyễn khí do mẫu thân lưu lại. Chính là chiếc bông tai màu tím bên tai trái ngươi." Nguyên chủ nói xong, ánh mắt rời lên nhìn vào tai trái Mộ Ca.

"Huyễn khí?" Mộ Ca đưa tay, ngón giữa chạm vào một chiếc bông tai. Chính là vật nhỏ này, khiến cho nàng bất nam bất nữ?

Nguyên chủ lại nói: "Huyễn khí trên tai trái của ngươi, chỉ sợ toàn bộ Lâm Xuyên đại lục là độc nhất. Ta không biết mẫu thân từ đâu có được, chỉ biết huyễn khí này có thể thay đổi giới tính của chủ nhân, giống Chướng Nhãn pháp, làm cho người khó phân thiệt giả. Lúc này, huyễn khí bị hao tổn, tự nhiên sẽ dẫn đến thân thể biến hóa. Bất quá chỉ cần qua một đêm này, huyễn khí sẽ tự chữa trị. Sáng sớm ngày mai, ngươi chính là thiếu chủ Mộ phủ, thế tử Vĩnh Ninh công, thừa kế tiểu tước gia."

Nguyên chủ nói xong, thân thể hơi mờ lại càng ngày càng mơ hồ.

"Này!" Mộ Ca cả kinh, phút chốc đứng lên.

"Tối nay nói hơi nhiều, ta có chút mệt. Bốn mươi chín ngày này ta sẽ đi theo bên cạnh ngươi, lúc cần, gọi ta là được." Tiếng nói tiêu tán, thân ảnh Mộ Khinh Ca cũng biến mất, không thấy bóng dáng.

"Cứ vậy rời đi?" Đuôi lông mày Mộ Ca gảy nhẹ, mâu quang trong suốt mát lạnh lướt chung quanh nhìn một vòng. Xác định Mộ Khinh Ca không có ở đây, mới đưa tay sờ lên chiếc bông tai bên tai trái.

Bông tai màu tím, lúc này có chút ảm đạm không ánh sáng. Nhưng khi Mộ Ca vừa tiếp xúc, lại quỷ dị hiện lên một đường sáng bóng, dường như có sinh mạng.

"Lại có loại ngụy trang thần kỳ này, xem ra thế giới này sẽ không quá nhàm chán." Thả tay xuống, Mộ Ca bắt đầu cởi bỏ áo bào của mình.

Mộ Khinh Ca xuất hiện làm cắt ngang ý nghĩ thanh lý bản thân của nàng. Lúc này, nghi hoặc được cởi bỏ, dưới ánh trăng, ngược lại có thể lau rửa thật tốt.

Cởi giáp ngoại bào, Mộ Ca được bọc trong chiếc áo lót thiếp thân cao ngang gối đứng vào trong suối, dùng vải rách lau chùi máu đen trên người.

Đêm trăng yên tĩnh, không thấy chút ngôi sao nào, chỉ có ánh trăng chiếu xuống trên người nàng, làn gió nhẹ nhàng thổi qua, để lại âm thanh giọt nước rơi xuống.

Đột nhiên, một cỗ mùi thơm lạ lùng xen lẫn trong gió mà đến.

Hai vai Mộ Ca căng lại, nháy mắt đã phân biệt được phương hướng mùi thơm bay tới, lạnh giọng: "Đi ra."