Chương 1: Xuyên qua!

Một quyển mười bảy trang: Tam thiên thế giới:

Nhất - tiểu thiên thế giới.

Nhị - trung thiên thế giới.

Tam - thế giới vô biên.

Một ngày minh nguyệt sáng rọi, danh nhất thế giới.

**

Vũ trụ rốt cuộc có bao nhiêu thế giới, Mộ Ca không biết, nàng chỉ biết là, chính mình đã chết, thân thể toác thành từng mảnh nhỏ. Nhưng trong lúc nàng khôi phục ý thức, lại cảm nhận được cảm giác nặng nề, hắc ám, bị từng tia khí huyết tinh bao vây chen chúc trong không gian……

Lâm Xuyên, là tên của đại lục này.

Gió cát cuốn qua, trên cánh đồng hoang vu, đao phách bổ qua tạo thành khe rãnh, màu máu phủ rộng.

Huyết quang xâm chiếm cả mảng trời, mặt trời bị nhiễm huyết sắc, ngăn chặn toàn bộ ánh sáng.

Vô số thi thể khoác chiến giáp nằm rải rác, cùng đại địa cát vàng đan chéo thành một thể. Hoặc, bọn họ ở một khắc sinh mệnh biến mất, cũng đã hóa thành một phần nơi cánh đồng hoang vu này.

Đột nhiên, một chỗ chồng chất như núi thi hài kia, khẽ động.

Khe hở bên trong, một người bị máu tươi xâm nhiễm, móng tay tràn đầy dơ bẩn, giãy giụa duỗi ra, quỷ dị, mà khủng bố!

Cái tay kia, bại lộ ra ngoài "thi sơn", bị một trận gió lạnh thổi qua, không nhịn được run rẩy một chút.

Nháy mắt, bàn tay đầy máu kia dùng sức duỗi tay với tới thi thể, dần dần, khe hở trở nên càng lúc càng lớn.

“Hô ——!”

Thanh âm rầu rĩ, mơ hồ từ khe hở truyền đến.

Thanh âm kia, phảng phất như là được phóng thích khiến cảm khái, lại như là ẩn nhẫn đau đớn.

Núi thi thể, khe hở kia lần nữa được mở rộng, lại vươn thêm đồng dạng cánh tay máu. Hai tay máy móc giống nhau không ngừng vận động, rốt cuộc, nguyên bản chỉ có thể miễn cưỡng vươn một bàn tay qua khe hở, đã mở rộng đến có thể dung đến thân thể một người.

Nguyên bản một núi thi thể, cũng bởi vậy mà hướng bốn phía chảy xuống, dung nhập cùng biển thi xung quanh.

“Khụ khụ……” Tham lam mãnh liệt hút một ngụm không khí, lại làm cho lồng ngực kịch liệt ho khan.

Một cái thân thể mảnh khảnh mà nhỏ xinh, cong hai chân, ngồi ở ngay chỗ ‘ huyệt động ’ vừa bị đào ra, lưng dựa thi hài, ngẩn người nhìn bầu trời huyết sắc nửa ngày.

Hắc, hồng, máu còn có dơ bẩn, che khuất dung mạo của nàng, chỉ lộ ra một đôi con ngươi lạnh lẽo mà thấu triệt, phảng phất hiểu rõ hết thảy thế gian.

Nàng trầm mặc, nguyên bản chiến bào đỏ rực như lửa, sớm đã tổn hại, không thấy được sáng rọi ban đầu.

Dựa vào thi hài, huyết tinh cùng tử khí quanh quẩn chóp mũi. Nàng lại không có chút nào không khoẻ, giống như sớm đã thành thói quen. Nàng vẫn không nhúc nhích, nếu không phải cặp mắt thanh lãnh lộ ra sinh khí, chỉ sợ cùng bốn phía thi hài giống nhau.

‘ Ta đã chết, lại sống? ’

“Hừ ~!” Gần như không thể phát hiện khinh thường hừ lạnh, từ trong mũi nàng tràn ra. Nàng nâng lên bàn tay dơ bẩn đến khó coi, cực kỳ tiêu sái khẽ vuốt một chút sợi tóc bị nhiễm máu khô rơi xuống trên trán.

Tình cảnh này, động tác này, nếu là người khác, chỉ sợ sẽ chỉ làm người cảm thấy khủng bố, ghê tởm, tâm sinh chán ghét. Chính là, từ nàng làm, lại cố tình làm người cảm thấy cảnh đẹp ý vui, phong lưu tiêu sái.

Thanh âm khinh thường, tiêu tán ở bốn phía.

Cặp mắt thấu triệt lạnh lẽo, lại hiện lên một tầng nhàn nhạt đau thương.

Chẳng qua, một cái chớp mắt, liền rốt cuộc không có dấu vết.

Đúng vậy, nàng chết mà sống lại.

Tử vong, bất quá chỉ là một hồi chuyện xưa cẩu huyết trung thành cùng phản bội.

Kiếp trước, có người hình dung nàng nguyệt mi tinh nhãn, chúng tinh phủng nguyệt? Có lẽ, chính là nguyên nhân này, làm cho nàng cuối cùng có kết cục như vậy. Người có tâm ghen ghét, khi điên cuồng lên có thể hủy diệt một cái thế giới.

Giờ khắc này, nàng duy nhất rõ ràng biết đến, chính là nàng còn sống. Nàng còn có thể vui sướng hô hấp, có thể cảm nhận được máu ở khắp người chảy xuôi.

Toàn thân xương cốt đều nứt đau, làm cho nàng biết, cái gì là chân thật tồn tại.

Trên người mặc quần áo, bốn phía hết thảy lọt vào trong tầm mắt, đều nói cho nàng, nơi này không phải chính mình quen thuộc thế giới kia. Có lẽ, nơi này là địa phủ? Lại có lẽ là một thế giới khác không muốn người biết?

“A!”

Tùy ý mà mang theo cuồng vọng tươi cười, từ khóe miệng nàng dâng lên, khóe môi mơ hồ lộ ra bên trong hàm răng chỉnh tề.

Đôi tay dùng sức đẩy, nương theo cổ lực lượng này, nàng từ mặt đất nhảy dựng lên, không màng toàn thân xương cốt rung động, kinh mạch thắt đau. Đi nhanh ra ngoài.

Nàng đi ra khỏi núi thi thể, nhưng vẫn như cũ đứng ở một mảnh thi hải bên trong.

Bóng dáng đĩnh đạc mà kiên nghị, không chút nào nhìn ra nàng đang phải thừa nhận từng trận đau đớn. Phảng phất, cho dù là trời sập, cũng áp cong không được lưng nàng.

“Quản nó là âm tào địa phủ, vẫn là thần ma thế giới? Nếu ta tới…… Nếu ta là Phật, thiên hạ vô ma. Nếu ta là ma, vậy…… Phật sao khó dễ được ta!

Mệnh ta do ta không do trời!”

Cùng với lời nói hùng hồn, sâu trong trái tim mỏng manh đập trong lồng ngực hơi rung, bắt đầu rồi kịch liệt nhảy lên, tiếng tim đập mạnh mẽ lộ ra một loại bất khuất cùng quật cường, vang vọng ở bên tai y, tựa như tiếng sấm.

Thật sâu hít vào một hơi, không khí lạnh lẽo tẩm nhập phế phủ, mang đến một loại đau đớn nóng rực thống khoái.

Nàng chậm rãi xoay người, đáy mắt thanh triệt in toàn bộ ảnh ngược thi sơn vào trong mắt.

Nàng không phải não tàn, cũng không vô tri. Ngược lại, nàng kinh nghiệm phong phú, liếc mắt một cái, liền nhìn ra nguyên nhân những người mặc cùng bộ chiến giáp binh tướng tử vong.

Bọn họ, là vì bảo hộ nàng mà chết.

Vì giữ được nàng, các chiến sĩ sau lưng cắm đầy mũi tên sắc nhọn, từ bọn họ, không hề ngoại lệ đều nhào hướng trung tâm bảo vệ một người, y nhìn ra bọn họ tuyệt vọng, phẫn nộ, không cam lòng còn có sứ mệnh, mà cam nguyện trả giá sinh mệnh ý chí.

Bọn họ, cùng kiếp trước tương đương với đồ vật.

Chỉ tiếc, bọn họ dâng ra sinh mệnh, dùng mấy trăm cổ thi thể đúc thành thành lũy chắc chắn mà an toàn, cuối cùng lại không thể bảo hộ người muốn bảo hộ, ngược lại tiện nghi nàng.

Từ bên hông chỗ đai lưng đặc chế, lấy ra một quả mồi lửa.

Đây là bật lửa dạng nguyên thủy. Tuy rằng chưa từng dùng qua, lại không e ngại nàng tiêu sái rút ra cái nắp, làm không khí cùng lân phấn tiếp xúc, bốc cháy lên liệt hoả.

Ngọn lửa cháy lên như đang nhảy múa.

Nàng nhìn cũng không nhìn, giơ tay ném bật lửa đi.

Chiếc bật lửa vẽ lên một đường cong bán nguyệt trong không khí và đáp xuống núi thây kia.

Ngọn lửa lại lần nữa bùng sáng, màu đỏ cam dường như bao phủ nàng trong đó.

"Các ngươi đã bảo vệ khối thân thể này, vậy nên ta không cho phép các ngươi chết ở nơi hoang dã. Ngọn lửa này, sẽ tiễn đưa các ngươi một đoạn đường, hãy yên nghỉ đi."

Thầm cất tiếng, thanh âm lạnh băng, như bịt kín một tầng sương giá, rồi lại lười biếng khiến người khác không dám khinh thị.

Ngọn lửa cứ vậy lan rộng trên vùng đất hoang.

Nàng không chút lưu luyến xoay người ly khai. Điều duy nhất nàng có thể làm chính là ngọn lửa rực cháy phía sau.

Người chết sẽ kết thúc, và nàng, nàng phải sống!

Bỗng tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, không bao lâu sau, đã xuất hiện trong tầm mắt nàng.

Con ngươi lạnh bỗng ngưng lại, nàng dùng bộ pháp nhanh chóng nấp đi. Nâng mắt nhìn phía xa, trong mơ hồ, chỉ thấy hơn mười con khoái mã đang hướng về phía này.

"Thật nhanh!"

Con mắt khẽ co lại. Những con ngựa kia như đạp gió mà đi, tốc độ kia đã vượt qua nhận thức của nàng về tốc độ của sinh vật này.

"Đại ca, lại có mồi".

Tiếng móng ngựa càng ngày càng tiếp cận, đồng thời giọng nói của cuộc trò chuyện cũng theo gió truyền vào tai nàng.

"Mặc kệ sống chết bọn họ, chiến tranh với lão tử chính là phát tài, hiện tại cả vùng hoang vu này hết thảy đều thuộc về ta". Giọng nói kiêu ngạo xen lẫn tiếng cười cuồng vọng.

Trong lòng rõ ràng.

Có một đám người, chính là ưa thích đánh chủ ý vào người chết, chiếm chút tiện nghi.

"Đại ca, nếu có người còn sống tính sao bây giờ?" Một tên tiểu đệ tiến lên hỏi.

"Sống?" Thanh âm tàn khốc lạnh lùng truyền đến: "Lớn lên không tệ thì mang về, tìm người bán đi. Lớn lên xấu thì ngay tại chỗ giết. Nói nhảm vô nghĩa."

Bán đi? Giết?

Hai con ngươi hơi híp mắt, ánh mắt sắc bén lạnh lùng lóe ra. Khóe miệng khô nứt của nàng bỗng hiện lên một vòng vui vẻ như có như không.