Chương 415: Bức Hôn (1)

Mặc kệ nữ nhân này thế nào vẫn là thê tử hắn, thân là trượng phu làm sao có thể chịu được người khác nói ra nói vào? Vậy không phải là nghi ngờ ánh mắt hắn sao? Hơn nữa, chỉ dựa vào thiên kim phủ Thành chủ sao có thể so sánh với nữ nhân bên cạnh hắn?

Đổng Phi Nhiên nghĩ tới mục đích chính hôm nay, cố gắng đè nén bất mãn trong lòng, lộ ra một nụ cười cứng ngắc: "Vô Trần công tử, là ta quá phận, mời công tử vào tham dự dạ tiệc trước, thế nào?"

Ánh mắt Dạ Vô Trần thâm trầm, nhưng cũng không nói gì thêm, hắn chậm rãi cong khóe môi, cười tà mị: "Hôm nay tâm tình bổn vương tương đối tốt cho nên không so đo với ngươi, nếu còn có lần sau, phủ Thành chủ của ngươi cũng không còn!"

Quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, trong đôi mắt tím tràn đầy ý cười: "Nguyệt Nhi, chúng ta đi."

Mộ Như Nguyệt mỉm cười gật đầu, vừa rồi nàng lo lắng Dạ Vô Trần tức giận sẽ trực tiếp diệt luôn phủ Thành chủ, hiện tại bọn họ còn chưa đạt được mục đích, cho nên phủ Thành chủ vẫn còn hữu dụng...

Dạ tiệc phồn hoa náo nhiệt, nha hoàn tốp năm tốp ba bưng các món ăn tinh xảo vào phòng, dưới sự hướng dẫn của Thành chủ khách khứa đều ngồi vào chỗ của mình, không biết là vô tình hay cố ý, chỗ của Dạ Vô Trần ngồi gần Thành chủ.

Đúng lúc này, một thân ảnh hồng phấn như hoa đào từ ngoài cửa đi đến, nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Thiếu nữ một thân váy hồng phấn làm dung nhan càng thêm ngây thơ đáng yêu, trước ngực cột một cái nơ con bướm thật to, trên cổ đeo một vòng cổ bằng vỏ sò biển, thoạt nhìn là một tiểu cô nương thiên chân vô tà.

Thiếu nữ này khoảng 14, 15 tuổi, làm da trắng nõn non mềm, khuôn mặt tinh xảo như búp bê được khảm một đôi mắt to như hai viên mã não, lông mi dài chớp chớp lộ vẻ ngây thơ thuần khiết.Nàng nở nụ cười như một tiểu hài tử thiên chân dễ thương.

"Cha." Thiếu nữ đi đến trước mặt Đổng Phi Nhiên, xoay một vòng ở giữa yến tiệc, cười đáng yêu: "Ngươi thấy hôm nay nữ nhi trang điểm thế nào?"

"Ha ha", Đổng Phi Nhiên cười to hai tiếng, "Nữ nhi của bổn Thành chủ dù trang điểm thế nào đều kinh diễm tứ phương, đoạt hết nổi bật của mọi người."

Lúc hắn nói lời này, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh, trong mắt cha mẹ, nữ nhi mình vĩnh viễn là ưu tú nhất, không ai so được, nhưng những lời này tự bản thân biết là được rồi, trong tình huống này mà nói ta là hắn không đúng.

Ở đây cũng có không ít nữ tử đến tham dự dạ tiệc, hắn nói như thế cũng có nghĩa đã đắc tội với tất cả mọi người...

"Phụt!"

Đột nhiên, một tiếng cười nhạo từ bên cạnh truyền đến.

"Kinh diễm tứ phương? Vậy không phải là hoa khôi sao?"

Đổng Phi Nhiên biến sắc, ánh mắt sắc bén trừng bạch y thiếu nữ, lạnh lùng nói: "Ngươi vừa nói cái gì?"

Mộ Như Nguyệt bĩu môi, thong thả đặt ly trà trong tay xuống, quay đầu nhìn nam nhân tà mị bên cạnh, nhướng mày nói: "Phu quân, ta nói sai sao?"

Một tiếng 'phu quân' này lọt vào tai Dạ Vô Trần khiến ánh mắt hắn trở nên nhu hòa, khóe môi cong lên, tà mị nói: "Nương tử nói gì đều đúng, ngươi nói nàng là hoa khôi thì nàng chính là hoa khôi, tuy vậy ta cho rằng với dung mạo này nàng còn chưa đủ tư cách làm hoa khôi..."