Chương 414: Lam Nguyệt Đê Tiện Vô Sỉ (6)

Càng quan trọng hơn là, nam nhân có một đôi mắt màu tím khác hẳn người thường, trong hơi thở tà khí nghiêm nghị lộ ra vẻ lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

"Vô Trần công tử, ngươi rốt cuộc đã tới."

Trong lòng Đổng Phi Nhiên vui vẻ, vội vàng tiến lên nghênh đón, nếu Vô Trần công tử đã đến đây, vậy có phải hắn cũng có hứng thú với nữ nhi mình?

Biết được điểm này, hắn lập tức mừng như điên, hận không thể lập tức chọn hắn làm con rể...

Nhưng nam nhân này vẫn chưa hề liếc nhìn hắn một cái, mà xoay người vươn tay đón nữ tử trong xe.

Một đôi tay ngọc đặt vào tay nam nhân, ngón tay thon dài trắng nõn mê người.

Bạch y hiện ra, nữ tử mượn lực từ bàn tay nam nhân từ trong xe ngựa nhảy xuống, tóc đen tung bay trong gió, xẹt qua dung nhan tuyệt mỹ.

"Nguyệt Nhi, cẩn thận."

Nam nhân vươn tay ôm lấy nữ tử, giống như ôm trân bảo, cẩn thận thả nàng xuống dưới, đôi mắt tím chứa ý cười ôn nhu, tựa như trong mắt chỉ có bóng dáng một mình nàng...

Sắc mặt Đổng Phi Nhiên trầm xuống, ánh mắt âm u, nhưng cuối cùng vẫn làm như không có việc gì, đi về phía Dạ Vô Trần.

"Vô Trần công tử, không biết vị này là...."

"Nương tử của ta."

Ánh mắt Dạ Vô Trần ngóng nhìn Mộ Như Nguyệt, lúc nói lời này, hắn nở nụ cười sủng nịnh có thể khiến người ta chết chìm trong đó, mọi người nhìn thấy cũng phải động dung...

Đổng Phi Nhiên cười ha hả, ánh mắt lập lòe vài cái: "Công tử, nếu ngươi đã tới, vậy yến tiệc cũng nên bắt đầu rồi, ta hẳn là nên giới thiệu tiểu nữ với Vô Trần công tử một chút, không phải ta nói quá, nữ nhi của ta tài mạo song toàn, tính tình đôn hậu thiện lương, tuyệt đối ưu tú không kém vị cô nương bên cạnh công tử, chỉ cần công tử nhìn thấy nhất định sẽ...."

Dạ Vô Trần nâng mắt nhìn về phía Đổng Phi Nhiên, trong mắt không còn ôn nhu khi đối mặt với Mộ Như Nguyệt nữa, chỉ có âm trầm cùng lạnh nhạt....

"Trên đời này, không có nữ nhân nào so được với nàng, ngay cả tư cách xách giày cho nàng cũng không có! Chỉ bằng nữ nhi ngươi...." Dạ Vô Trần cười lạnh, lạnh lùng nói, "Cho dù cởi hết cũng không có tên ăn mày nào nguyện ý liếc nhìn nàng một cái!"Hắn ghét nhất là người xúc phạm Mộ Như Nguyệt.

Thành chủ này còn dám so sánh nữ nhi của hắn với nàng, còn ăn nói ngông cuồng Mộ Như Nguyệt không bằng nữ nhi hắn, Dạ Vô Trần sao có thể nhẫn?

Đổng Phi Nhiên biến sắc, hắn vốn muốn cố ý khuếch đại sự thật làm cho Dạ Vô Trần cảm thấy hứng thú với nữ nhi mình.

Bất kì nam nhân nào khi nghe nói có nữ tử ưu tú hơn nữ nhân của mình, phản ứng đầu tiên không phải là muốn nhìn thấy nàng sao?

Hắn đã gặp loại người này rất nhiều, dĩ nhiên cũng nghĩ Dạ Vô Trần giống những loại người đó...

Trên xà nhà, Lam Nguyệt lạnh lùng nhìn Đổng Phi Nhiên, khẽ cau mày: "Tên ngốc này, chút việc nhỏ cũng không làm xong, bây giờ quan trọng nhất là khiến Dạ Vô Trần ăn thứ kia, sau đó tính tiếp, không ngờ lúc này lại bị hắn phá hư, mọi người đều nói hắn dựa vào quan hệ mới có được vị trí Thành chủ, xem ra là thật, nếu không sao hắn lại ngu xuẩn đến mức này? Không có thuốc chữa!"

Đổng Phi Nhiên quá nôn nóng, không biết giao chuyện này cho hắn làm, rốt cuộc là tốt hay xấu...