Chương 416: Bức Hôn (2)

Đổng Phi Nhiên tức đến mức cả người run rẩy, sắc mặt xanh mét, hắn tận lực đè nén phẫn nộ trong lòng, trầm giọng nói: "Vô Trần công tử, ngươi không cảm thấy thê tử ngươi thật quá đáng sao? Nữ nhi ta vẫn là một hoàng hoa khuê nữ, nàng lại nhục mạ nàng là hoa khôi, sau này nàng làm thế nào gả chồng? Chuyện này ngươi phải chịu trách nhiệm với nữ nhi ta!"

Hắn còn đang lo không có cơ hội gả nữ nhi cho hắn, hiện giờ có một cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua?

Ở đại lục này, nữ nhân vẫn tương đối chú trọng danh tiết, đã chịu vũ nhục như thế nam nhân này phải cho nữ nhi hắn một công đạo.

"Chịu trách nhiệm? Trách nhiệm gì?" Ngón tay thon dài khẽ vuốt ly trà bên cạnh, Dạ Vô Trần cười khẽ, nụ cười lại không hề có chút độ ấm, âm lãnh như sứ giả địa ngục, "Chính miệng ngươi nói nàng kinh diễm tứ phương, không phải nói nữ nhi ngươi là hoa khôi sao? Cái từ 'diễm' này dùng rất không thỏa đáng."

Ánh mắt Đổng Phi Nhiên u ám, xem ra Dạ Vô Trần này không dễ gì mắc câu, cần phải nghĩ biện pháp khác....

"Cha, bọn họ là ai?" Ánh mắt Đổng Kinh Nhi dời qua, nhìn về phía Dạ Vô Trần, đôi mắt ngây thơ, không rành thế sự.

"Vị này là Dạ Vô Trần", Đổng Phi Nhiên than một tiếng, "Còn vị kia là thê tử hắn..."

Đổng Linh Nhi chớp chớp đôi mắt to, khuôn mặt tinh xảo mang nụ cười đáng yêu lộ ra hai cái răng nanh, khiến nàng càng thêm xinh đẹp.

"Ngươi chính là Dạ Vô Trần, là người gần đây mọi người đồn đãi sao? Bất quá ngươi vừa nói ta là hoa khôi? Hoa khôi là cái gì? Là khen ta xinh đẹp sao?"

"Phụt!"

Nghe nàng nói thế, các tân khách đều nhịn cười, không biết Đổng Linh Nhi này thật sự ngây thơ hay giả ngu, nếu là giả ngu, không thể không nói nữ nhân này diễn quá đạt....

"Dạ Vô Trần, ngươi lớn lên thật đẹp mắt, ta có thể gọi ngươi là Vô Trần ca ca không?" Đổng Linh Nhi làm như không nhìn thấy sắc mặt âm trầm của nam nhân, nở nụ cười thiên chân hồn nhiên.

Dạ Vô Trần nắm chặt nắm tay, khuôn mặt tuấn mỹ xanh mét, hắn áp chế cơn bạo nộ trong lòng, nghiến răng nói: "Cút!"

Một từ 'cút' làm Đổng Linh Nhi ngây ngẩn, hai mắt lập lòe nước mắt trong suốt, nàng gắt gao cắn môi, ánh mắt tội nghiệp nhìn Dạ Vô Trần.

"Oa!" Bỗng nhiên Đổng Linh Nhi chạy về phía Đổng Phi Nhiên, nhào vào lòng hắn, thút tha thút thít, nức nở nói: "Cha, hắn quát ta..."

"Linh Nhi không khóc, cha sẽ làm chủ cho ngươi", Đổng Phi Nhiên an ủi vỗ vỗ vai Đổng Linh Nhi, ngông cuồng nói, "Là đồ của ngươi thì cuối cùng vẫn là của ngươi, cứ yên tâm, cha sẽ không để ngươi thương tâm."

Khi nói chuyện, Đổng Phi Nhiên nhẹ nhàng thở ra, xem ta nữ nhi có hảo cảm với Dạ Vô Trần, như vậy hắn cũng yên tâm, nếu nữ nhi không muốn, hắn cũng không nỡ bức bách nàng.

Đổng Linh Nhi nhẹ nhàng gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Dạ Vô Trần, sợ hãi rụt rụt vào lòng Đổng Phi Nhiên.

Vừa rồi vị đại ca kia rõ ràng ôn nhu như vậy, vì sao lại hung dữ với nàng? Nàng căn bản không làm sai chuyện gì, sao hắn lại hung dữ như vậy....

Dạ Vô Trần không hề liếc nhìn nàng một cái, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, mắt tím ôn nhu: "Nguyệt Nhi, trà nguội rồi, ta đổi ly khác cho ngươi."

"Tốt...."

"Nguyệt Nhi, mấy ngày nay nàng hẳn là vất vả rồi, có muốn ta xoa bóp chân cho nàng không?" Bàn tay Dạ Vô Trần đặt trên đùi nàng, nhẹ nhàng ấn ấn, "Lực như vậy được chưa?"