Chương 409: Lam Nguyệt Đê Tiện Vô Sỉ (1)

Sau khi biết nàng thất bại, Lam Nguyệt không đợi nàng và Phượng Kinh Thiên tìm được đã trốn đi rồi, vì mạng sống của bản thân mà vứt bỏ cha mẹ mình, nữ nhân như vậy có chuyện gì mà không làm được? Buồn cười chính là hơn 20 năm qua, không một ai phát hiện được bản tính chân thật của nàng.

Lúc này cũng vậy, nàng ẩn mình phía sau, đẩy Thích Dung lên sân khấu, nếu không có Phượng Kinh Thiên mật báo, nàng cũng sẽ không đoán được là nữ nhân kia dở trò quỷ...

"Lam Nguyệt, vị hôn thê của Phượng Kinh Thiên?" Dạ Vô Trần khẽ cau mày, "Nghe ngươi từng miêu tả, nàng hẳn là không có thực lực mạnh như vậy..."

"Vô Trần, đôi khi, một nhân vật nhỏ bé ngươi không đặt trong mắt, cũng sẽ có thể trưởng thành thành một đầu sư tử hung mãnh, không có gì là tuyệt đối, không phải bản thân ta cũng như vậy sao? Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, chúng ta không được thiếu cảnh giác."

Mộ Như Nguyệt cũng đã từng chỉ là một phế vật mà thôi, bị vị hôn phu phản bội, người thân vứt bỏ... mà bây giờ thì sao?

Cho nên, nàng biết rõ hơn ai hết, một phế vật chỉ cần có cơ hội thì có thể trở thành thiên tài trong chớp mắt.

"Bất quá, biết ai ở sau lưng phá rối là được rồi", Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Nếu ta đoán không nhầm, hiện tại Lam Nguyệt đang ở trong học phủ."

Mặc kệ nữ nhân kia có âm mưu gì, nàng đều sẽ không để cho nàng thực hiện được! Đặc biệt là nữ nhân này còn động đến phu quân nàng!

Trong rừng cây xanh um, một thân hồng y xuất hiện, Phượng Kinh Thiên từ trên không trung hạ xuống, giọt mồ hôi trên trán chảy xuôi theo dung nhan yêu nghiệt, trong nắng sớm phản chiếu tia sáng trong suốt.

Bỗng nhiên, một hơi thở quen thuộc từ phía sau truyền đến, hắn xoay người liền nhìn thấy nữ tử áo lam, con ngươi co rụt lại: "Lam Nguyệt!"

Khuôn mặt này, hắn vĩnh viễn không quên được.

Chính nàng giết nhiều người Phượng gia, ngay cả lão tổ tông hắn kính yêu nhất cũng hồn phi phách tán...

Phượng Kinh Thiên khẽ nhắm mắt lại, những hình ảnh trong quá khứ lần lượt hiện lên trước mắt, sau đó hắn mở mắt ra, con ngươi đỏ tươi hiện lên tia sáng thị huyết.

"Phượng Kinh Thiên, ta không ngờ ngươi sẽ biến thành nông nỗi này, ngươi đã bắt đầu ma hóa, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày mất đi nhân tính trở thành ma đầu thích giết chóc, không biết có phải chuyện ta làm ngày đó kích phát ma tính ẩn giấu trong cơ thể ngươi hay không?" Lam Nguyệt cười khẽ, chậm rãi bước về phía Phượng Kinh Thiên, lam y tung bay trong gió khiến nụ cười càng thêm nhu hòa, "Phượng công tử, hiện tại chỉ có ta mới có thể giúp ngươi..."

Phượng Kinh Thiên nhếch môi, cười thị huyết: "Lam Nguyệt, Phượng Kinh Thiên ta dù chết cũng không nhận sự trợ giúp của ngươi! Trước kia ta không thích ngươi, bây giờ lại càng không thích ngươi, ngươi còn không bằng một cọng lông tơ của nàng!"

Ánh mắt Lam Nguyệt trầm xuống: "Cho dù nàng đã là thê tử của người khác?"

"Phải!"

Môi nam nhân khẽ mở, lời nói ra làm tâm Lam Nguyệt chìm vào đáy cốc, cảm giác ghen ghét phẫn nộ không thể kiềm chế được...

"Phượng Kinh Thiên, nàng phải chết! Sẽ có một ngày ta sẽ cắn nuốt linh hồn nàng, thay thế nàng! Ngày đó sẽ không xa, hiện tại ta còn thiếu một thứ, chờ đến khi có được thứ đó, sẽ là ngày nàng chết..."

Lam Nguyệt nhẹ nhàng cười, nụ cười làm người ta thư thái nhưng lời nói lại tàn nhẫn đến cực điểm....