Chương 410: Lam Nguyệt Đê Tiện Vô Sỉ (2)

Phượng Kinh Thiên ngước mắt nhìn Lam Nguyệt, ánh mắt thị huyết âm trầm: "Lam Nguyệt, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao lại bịa đặt lời đồn như vậy?"

"Phượng Kinh Thiên, ngươi cầu xin ta, cầu xin ta ta sẽ nói cho ngươi biết." Lam Nguyệt cong khóe môi, đột nhiên nàng có xúc động muốn đem tên nam nhân trước nay vẫn luôn làm lơ nàng hung hăng dẫm đạp dưới chân.

Có lẽ đây chính là vì yêu sinh hận.

Nàng hận hắn, hận hắn làm lơ, tổn thương mình, cũng hận hắn trao hết tình cảm cho nữ nhân khác!

Cho nên, nàng muốn nhìn xem nam nhân này có thể vì nữ nhân kia làm được đến mức nào...

Thân thể Phượng Kinh Thiên chấn động, hai nắm đấm run lên nhè nhẹ. Đối với hắn mà nói, rõ ràng chính là nhục nhã, khiến hắn muốn đem nữ nhân trước mắt này ra bầm thây vạn đoạn.

"Phượng Kinh Thiên, ta cho ngươi cơ hội suy xét, chỉ cần ngươi cầu xin ta, ta sẽ nói mục đích của ta cho ngươi biết, nếu không, ngươi vĩnh viễn cũng không có cơ hội lấy lòng nàng!" Lam Nguyệt cười khinh miệt, ôn nhu nói.

Phượng Kinh Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác như sói, thân thể run rẩy kịch liệt, giờ phút này hắn rốt cuộc cảm nhận được cảm giác bất đắc dĩ...

"Lam Nguyệt, nàng vô tội, lúc ấy ta giam cầm nàng, nàng căn bản không muốn ở lại, vì sao ngươi không chịu buông tha nàng?"

Nếu có thể, Phượng Kinh Thiên thật hi vọng mình chưa từng làm ra chuyện này. Nhưng bây giờ có hối hận cũng không ích gì....

Nếu không phải tại hắn, sao nàng lại bị kéo vào vực sâu này? Tất cả đều là hắn sai...

"Phượng Kinh Thiên, ngươi cầu xin ta, ta sẽ suy xét nói cho ngươi, dù sao đi nữa ngươi cũng là người trong lòng ta, ta yêu ngươi nhiều năm như vậy, sao phải lừa gạt ngươi?" Lam Nguyệt châm chọc cười, cố ý làm khiến giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu.

"Nếu ngươi không cầu ta, kế tiếp ta sẽ còn tiến hành một số hành động, cho đến khi nàng... chết không toàn thây!"

Phượng Kinh Thiên khẽ nhắm mắt lại, hàng lông mi run rẩy, thật lâu sau hắn mới mở mắt ra, chậm rãi cúi đầu.

"Ta... cầu xin ngươi, nói cho ta biết mục đích của ngươi, sau đó... buông tha nàng."

Một câu này, hắn dường như dùng hết toàn bộ sức lực.

Nhưng hắn không oán không hối...

"Phượng Kinh Thiên, ta không nghe thấy ngươi nói gì, hơn nữa ngươi cũng quá không có thành ý, quỳ xuống cầu xin cho ta!"

Lam Nguyệt đè nén nội tâm run rẩy, đôi mắt lam nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.

Phượng Kinh Thiên, vì một nữ nhân thật sự đáng để ngươi bỏ qua sự cao ngạo của mình sao?

Nhưng đối với Phượng Kinh Thiên mà nói, là đáng giá, huống chi nếu không phải tại hắn, Lam Nguyệt sao lại hận nàng như thế? Dù là chuộc tội, hắn cũng cần phải làm như vậy...Phanh!

Phượng Kinh Thiên quỳ xuống trước mặt Lam Nguyệt, hai nắm đấm đặt trên đùi, nắm thật chặt đè nén sự khuất nhục và không cam lòng, giọng nói run rẩy: "Lam Nguyệt, ta cầu xin ngươi, buông tha Mộ Như Nguyệt, chỉ cần ngươi buông tha nàng, muốn ta làm gì cũng được..."

Nhìn nam nhân quỳ trước mặt mình, Lam Nguyệt cũng không cảm thấy thống khoái gì, ngược lại trái tim nàng đau đớn kịch liệt, khiến nàng cười điên cuồng lên, tựa hồ như vậy mới có thể che giấu nỗi đau trong tim...