Chương 408: Phượng Kinh Thiên Biến Hóa (8)

Hắn cắn chặt răng, một đôi mắt đỏ tươi tàn nhẫn nhìn về phía Dạ Vô Trần...

"Phượng Kinh Thiên, sao lại là ngươi?"

Một thanh âm kinh ngạc từ bên cạnh truyền đến làm cánh tay nam nhân dừng giữa không trung. Ánh mắt hắn chợt luống cuống, vội vàng dùng tóc che khuôn mặt mình."Phượng Kinh Thiên, ngươi ngẩng đầu lên!" Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, gắt gao nhìn nam nhân trước mặt.

Vừa rồi trong nháy mắt nhìn thấy dung nhan nam nhân, nàng có thể khẳng định, nam nhân tóc đỏ này là Phượng Kinh Thiên!

Nam nhân nắm chặt nắm tay, dường như làm vậy mới có thể bình ổn sự kích động trong lòng, thanh âm khàn khàn nói: "Ngươi nhận sai người, ta không phải Phượng Kinh Thiên..."

"Ta lặp lại lần nữa, ngẩng đầu lên!" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Nếu ngươi không muốn để ta nhìn thấy dung nhan ngươi, vậy ta sẽ đánh ngươi mặt mũi bầm dập, như vậy ngươi sẽ không cần lo ta nhìn thấy dung mạo ngươi nữa."

Thân thể nam nhân hơi chấn động, nhưng vẫn không ngẩng đầu. Một đầu tóc đỏ che đi khuôn mặt, chỉ lộ ra một khe hở...

Dạ Vô Trần nhíu mày, trong mắt có chút không kiên nhẫn. Đột nhiên quanh người hắn xuất hiện một trận cuồng phong làm mái tóc đỏ của nam nhân bay lên, lộ ra khuôn mặt không phân biệt được nam nữ...

Nam nhân này lớn lên rất đẹp, dùng bốn chữ da như ngưng chi (làn da trắng trẻo mịn màng như mỡ đông) để hình dung hắn cũng không quá đáng. Một khuôn mặt yêu nghiệt như thế làm nữ tử thiên hạ ảm đạm thất sắc.

Nhưng hắn lại có một đôi mắt đỏ tươi thị huyết, tựa như người bị si ngốc...

Nam nhân vội vàng dùng tay che mặt, không dám liếc nhìn nữ nhân mình ngày đêm mong nhớ. Bộ dáng mình hiện tại có tư cách gì gặp nàng?

"Phượng Kinh Thiên, tại sao ngươi lại biến thành bộ dáng này?" trong lòng Mộ Như Nguyệt hung hăng chấn động, "Có phải Phượng gia đã xảy ra chuyện gì hay không? Vì sao ngươi lại bị ma hóa?"

Lúc nói ra hai chữ này, Mộ Như Nguyệt rõ ràng nhìn thấy thân thể Phượng Kinh Thiên run rẩy một chút, hắn nhấp nhấp môi, chậm rãi buông tay xuống, trong đôi mắt đỏ tươi có chút lưu luyến, bỗng nhiên bay vút về phía xa.

"Muốn đuổi theo hay không?"

Dạ Vô Trần nhướng mày nói, tuy Phượng Kinh Thiên là tình địch của hắn, nhưng nếu Mộ Như Nguyệt không thể bỏ mặc hắn được, vậy hắn đuổi theo thì có sao?

"Không cần", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, "Ta và hắn kể từ lần từ biệt trước, đã không nên gặp lại..."

Nhưng tại sao Phượng Kinh Thiên lại biến thành bộ dạng này?

Trong lúc nàng đang trầm tư, thân ảnh màu đỏ kia lại xuất hiện trước mặt nàng, khuôn mặt yêu nghiệt vẫn giống như trước kia, chỉ có khí thể là thay đổi...

"Phượng Kinh Thiên?" Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt.

Ánh mắt Phượng Kinh Thiên phức tạp nhìn nữ tử, môi đỏ hơi động: "Cẩn thận Lam Nguyệt..."

Nói xong, hắn lại xoay người rời đi, nhưng lần này sẽ không quay lại nữa...

"Lam Nguyệt?"

Tâm tình Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Là nàng? Chẳng lẽ phong ba gần đây đều là hành động của nàng? Tại sao nàng phải làm như vậy?"

Ngay cả Mộ Như Nguyệt cũng không thể không bội phục tâm kế thâm độc của nữ nhân này, lúc trước muốn đối phó mình, không phải nàng cũng lợi dụng Lam Hinh đi trước sao? Hơn nữa còn luôn luôn chú ý động tĩnh Phượng gia.