Chương 407: Phượng Kinh Thiên Biến Hóa (7)

Hắn hơi rũ mắt, đáy mắt hiện lên tà khí lạnh lẽo.

Vì bảo hộ nàng, hắn không ngại đại khai sát giới...

Tống Nhiên nhìn đôi phu thê tình thâm như biển, khe khẽ thở dài, xem ra bọn họ thật sự già rồi, sau này Trung Châu chính là thiên hạ của những người trẻ tuổi...

Trong phủ viện trưởng, khuôn mặt già nua của La Âm xanh mét, phẫn nộ nhìn lão bà đi đến, cười lạnh nói: "Sư bá, ngươi luôn miệng nói Mộ Như Nguyệt vi phạm quy định học phủ, vậy bây giờ ngươi đang làm cái gì? Từ khi nào mà trưởng lão của học phủ có tư cách quản đời tư của học viên? Ngươi thì sao? Truyền bá lời đồn bịa đặt khắp nơi, có phải ngươi không muốn cho nàng sống yên ổn không?"

Sắc mặt Thích Dung hơi đổi, khẽ thở dài một tiếng: "La Âm, ta cũng không biết chuyện này là thế nào, không biết khi nào mình nói ra những lời này."

Nàng quả thật không rõ nội tình, lúc nghe được những lời này, nàng còn hoảng sợ một hồi, cho rằng mình mộng du không cẩn thận nói ra những lời đó.

Nhưng cho dù là mộng du, nàng cũng sẽ không nói ra mấy lời đó...

"Sư bá, nếu không phải ngươi nói, cũng không thể không liên quan đến ngươi, nếu không sao đối phương có thể nắm giữ kim ấn của ngươi?"

La Âm cực kì phẫn nộ, gần đây nhóm thủy tổ bế quan nên không thể chứng minh thân phận Mộ Như Nguyệt, nếu không lão bà điên đáng chết này nhất định sẽ hối hận.Nghe vậy, sắc mặt Thích Dung trầm xuống.

Chuyện này chẳng lẽ là Lam Nguyệt làm? Nhưng tại sao nàng phải làm như vậy? Đúng là không thể hiểu được cách hành sự của nàng...

"Sư bá, ta kính trọng ngươi là nể mặt sư phụ, nếu ngươi lại gây chuyện với nha đầu kia, cũng đừng trách ta không khách khí!"

La Âm tức giận cả người run rẩy, hắn cũng lười nhiều lời với bà điên này, xoay người đi ra ngoài, hiện giờ vẫn nên suy nghĩ biện pháp giải quyết....

"Vô Trần, ngươi nói chuyện này là ai làm?"

Trong phòng, Mộ Như Nguyệt lẳng lặng đứng, ánh mắt xuyên thấu qua tấm bình phong nhìn về phía nam nhân, suy nghĩ sâu xa.

Dạ Vô Trần đứng dậy đi về phía Mộ Như Nguyệt, mắt tím khẽ nheo lại, hiện lên tia sáng nguy hiểm.

"Phượng Kinh Thiên đối với ngươi vẫn luôn nhớ mãi không quên, có thể là hắn làm hay không?"

Nam nhân kia hiểu rất rõ tính cách Mộ Như Nguyệt.

Trong tình cảm nàng không chấp nhận được bất kì tỳ vết nào, nếu nam nhân phản bội nàng thì chỉ có một kết quả, nàng sẽ bất chấp tất cả mà rời đi... Dù là nam nhân nàng yêu say đắm cũng không chấp nhận bất kì sự phản bội nào.

Phượng Kinh Thiên làm ra chuyện này cũng không có gì lạ...

Nhưng Mộ Như Nguyệt lại lắc đầu: "Không phải Phượng Kinh Thiên, ta hiểu nam nhân kia, nếu hắn muốn làm gì nhất định sẽ làm trước mặt ta, tuyệt đối sẽ không dở trò sau lưng như vậy, huống chi, ta có dự cảm, việc này không liên quan đến Phượng Kinh Thiên."

Không biết là vì một lần kia xả thân cứu giúp, hay là đoạn thời gian ngắn ngủi ở chung, Mộ Như Nguyệt biết rõ Phượng Kinh Thiên sẽ không làm ra chuyện tổn thương nàng...

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến động tĩnh khác thường, Mộ Như Nguyệt vội vàng đứng dậy, bước nhanh về phía ngoài cửa...

Một đầu tóc đỏ thoáng qua trước mặt Mộ Như Nguyệt, nam nhân hoang mang rối loạn xoay người chạy đi, thân ảnh thon dài dưới ánh mặt trời mang đến một cảm giác quen thuộc dị thường.

"Vô Trần, giúp ta ngăn hắn lại!"

Mộ Như Nguyệt hơi ngẩn ra, bóng dáng nam nhân này quen thuộc như thế, nàng nhất định có quen biết hắn...

"Tuân mệnh, nương tử."

Dạ Vô Trần nhướng mày, tiến lên chắn trước mặt nam nhân kia, hắn vung tay vỗ vào ngực nam nhân khiến nam nhân kia lui về sau vài bước.