Tất cả nội dung đan thư đều hiện lên trước mắt Mộ Như Nguyệt, tựa như đã bị khắc sâu trong trí nhớ, rõ ràng như thế, ngay cả thao tác luyện đan cũng phóng đại lên trước mặt nàng.
Mộ Như Nguyệt khép hờ mắt, lẳng lặng cảm nhận từng hình ảnh vừa hiện lên.
Nàng cảm thấy như đã giác ngộ được, dù trình độ luyện đan còn chưa đột phá nhưng nàng lại cảm giác được mình đã cách ngày đột phá không xa....
Đột nhiên, Mộ Như Nguyệt mở to mắt, thấy đan thư phát sáng lên rồi biến thành một chiếc chìa khóa rơi vào tay Mộ Như Nguyệt, mà cuốn sách cổ kia cũng dần dần xảy ra biến hóa....
Ánh sáng dần tắt, trong tay Mộ Như Nguyệt xuất hiện một cuốn sách cổ màu đồng thau, một cái lỗ khóa không lớn không nhỏ đập vào mắt nàng.
Mộ Như Nguyệt không hề do dự dùng chìa khóa trong tay mở cuốn sách cổ ra.
Xoát!
Một luồng sáng chiếu thẳng lên không trung, khuếch tán khắp toàn bộ Tàng Thư Các, hiện tượng dị thường này kinh động mọi người trong học phủ, ánh mắt mọi người lập tức đồng loạt hướng về phía Tàng Thư Các....
Trong phủ viện trưởng, lão nhân đầu bạc tiên phong đạo cốt bỗng nhiên mở mắt, kinh ngạc nhìn về phía Tàng Thư Các.
"Là đan thư! Đan thư nhận chủ! Không được, ta phải đi tìm các sư tổ, xảy ra đại sự!"Cánh cửa sau núi nếu không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không mở ra, những linh hồn lão quái vật phiêu đãng sau núi tựa hồ đều biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên khi viện trưởng đến sau núi đã được hai ma thú đón vào trong.
Trong sơn thất, hai lão giả đã sớm đến trước, lẳng lặng chờ hắn.
Bên trái là một lão giả hồng y mặt mày mỉm cười, ôn tồn lễ độ, còn bên phải là một lão giả áo xám, thần sắc đạm mạc, nhưng hai người này có một điểm chung chính là đều không có thân thể.
Chỉ là những linh hồn tồn tại dựa vào linh khí sau núi mà thôi, nếu không phải năm đó Bạch Trạch đại nhân giữ bọn họ ở trạng thái linh hồn để chờ đến khi đan tôn trở về thì bọn họ đã sớm biến mất khỏi thế gian này rồi.
Dù sao muốn đoạt xác trọng sinh cũng phải tìm được thân xác thích hợp, không phải ai cũng có vận khí tốt có thể tìm được một thân xác phù hợp với mình....
"Hoành Vận sư tổ, Hôi Ưng sư tổ." Viện trưởng hơi khom người, nói.
Không đợi hắn bẩm báo, Hoành Vận liền phất phất tay, mỉm cười nói: "Chuyện ngươi muốn nói chúng ta đều đã biết, kế tiếp ngươi chỉ cần làm một chuyện, không được để bất kì ai tiếp cận Tàng Thư Các, nếu có ai dám tiếp cận nơi đó, phải phạt nặng!"
Viện trưởng ngẩn ra nhưng không nói gì, chỉ khom người đáp: "Vâng, Hoành Vận sư tổ." sau đó đi ra ngoài.
Nhìn theo hướng hắn biến mất, ý cười trên mặt Hoành Vận dần dần biến mất: "Hôi Ưng, lúc trước Bạch Trạch đại nhân đặt đan thư ở đây, nói là chờ người có duyên xuất hiện, trong tay người đó sẽ có chìa khóa mở đan thư nhưng hắn lại không nói người có duyên là ai."Hôi Ưng ngẩng đầu nhìn không trung bên ngoài, nhàn nhạt nói: "Bạch Trạch đại nhân là người nàng tín nhiệm nhất, nếu nàng rời khỏi nơi này, chúng ta nhất định phải nghe lệnh của Bạch Trạch đại nhân, nhưng mà Bạch Trạch đại nhân vì muốn cứu thiếu gia nên mới trúng mưu kế hiểm độc của Tử Phượng, bị vây hãm trong sơn cốc, nếu không, dựa vào thực lực cường hãn của Bạch Trạch đại nhân, ngàn năm trước đã giết cái nữ nhân ác độc kia báo thù cho Tử Hoàng và đan tôn rồi." Chương trướcChương tiếp Báo lỗi chương Bình luận