"Cho nên ta mới nói nha đầu ngươi vận khí quá tốt."Tống Nhiên ai oán, thậm chí là ghen ghét nhìn Mộ Như Nguyệt, nếu khi hắn còn trẻ mà có được thần khí như vậy nói không chừng còn tiến xa hơn bây giờ.
Hiện tại hắn đã già rồi, sau này Trung Châu là thiên hạ của người trẻ tuổi.
"Nga, đúng rồi, bây giờ ngươi đã thông qua khảo thí, dựa theo ước định của các ngươi lúc trước, từ giờ trở đi ngươi có đặc quyền trừ ngày khảo thí, bình thường không cần đến đan đường học tập, có vấn đề gì không hiểu thì trực tiếp tới hỏi ra, cái loại lòng dạ hẹp hỏi như Mạc Ly còn chưa đủ tư cách dạy dỗ thiên tài như ngươi."
Ánh mắt Tống Nhiên sắc bén, bằng năng lực của hắn có thể nhanh chóng điều tra ra đan đỉnh bị nổ là do Mạc Ly giở trò, hôm nay bận quá chưa có thời gian tính sổ với tiểu tử thối kia.
Thân là đan đường Đường chủ thì phải công chính liêm minh, hắn lại quan báo tư thù, chỉ bằng điểm ấy đã đủ đuổi hắn ra khỏi đan đường rồi.
"Nếu không còn việc gì nữa, vậy ta đi trước." Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, so với ở đây nghe lão nhân này lải nhải, không bằng trở về tu luyện...
"Được rồi", ánh mắt Tống Nhiên lưu luyến nhìn đan đỉnh phượng hoàng, hắn chợt nhớ tới điều gì, ngẩng đầu nói: "Nha đầu, ta cho ngươi một đặc quyền khác, ngươi có thể đến đọc thư tịch bên trong Tàng Thư Các của đan đường, ở đó có không ít thư tịch có ích cho đan dược sư, hẳn là rất có lợi với ngươi."
Mộ Như Nguyệt mỉm cười không nói, trong tay nàng có đan thư, còn đọc những thư tịch bình thường đó sao? Nhưng mà trong Tàng Thư Các của Trung Châu không chừng có nhiều sách nói về Tử Hoàng và Nguyệt Tôn.
"Bây giờ ta sẽ đến đó."
Cầm ngọc bài của Tống Nhiên đưa, Mộ Như Nguyệt cảm kích cười cười với hắn, sau đó vung tay thu đan đỉnh phượng hoàng lại, xoay người bước ra cửa.
Tống Nhiên nhìn chăm chú thân ảnh thiếu nữ đi xa, than nhẹ một tiếng: "Nha đầu này hình như mới 18 tuổi đi? Về sau thật sự là thiên hạ của người trẻ tuổi bọn hắn, chúng ta đều già rồi, nên giao lại đại lục này cho bọn họ. Cũng không biết có phải ta nghĩ nhiều hay không, ta cảm thấy Trung Châu này vì có sự xuất hiện của nàng sẽ rối loạn một phen."
Đan đường, Tàng Thư Các, Mộ Như Nguyệt thuận lợi đi vào, vừa bước vào cửa, nàng liền có cảm giác một cỗ lực lượng di chuyển trong không khí.
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều, đến chỗ mấy kệ sách tìm kiếm thư tịch mình muốn đọc, nhưng mà trong đây đều là sách nói về luyện chế đan dược, không có loại sách mà nàng cần.
"Xem ra ở đây không có sách nói về Tử Hoàng và Nguyệt Tôn", Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, đột nhiên nàng phát hiện cái gì, tầm mắt dừng lại ở một cuốn sách...
Cuốn sách kia tựa như có ma lực, thôi thúc trái tim nàng.
Mộ Như Nguyệt không chần chờ cầm cuốn sách cổ lên, nhẹ nhàng phủi sạch bụi đất, hơi nhướng mày: "Cuốn sách này nói về lịch sử Trung Châu?"
Có lẽ xuất phát từ sự tò mò, Mộ Như Nguyệt chậm rãi mở sách ra.
Quyển sách này nói về sự ra đời của đại lục Trung Châu, nội dung cũng bình thường, không có gì thú vị. Nàng vừa định đóng sách lại đặt lên kệ, đột nhiên trong ngực nàng bắn ra một tia sáng....
"Đan thư!"
Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, nàng còn chưa kịp có phản ứng gì, đan thư đã ra khỏi thân thể nàng, từng trang giấy 'xoát xoát' lật nhanh...
Chương trướcChương tiếp Báo lỗi chương Bình luận