Chương 341: Chương 341: Thu phục thần thú, bế quan nửa năm (3)

Tình cảm của Bạch Trạch đại nhân đối với đan tôn, từ trước đến nay ngoại trừ đan tôn gà mờ trong chuyện tình cảm, không ai là không biết, cuối cùng Tử Phượng bắt thiếu gia tới uy hiếp hắn, cho nên vì cứu con trai của đan tôn mà hắn trúng độc kế của nữ nhân kia, bị vây hãm trong sơn cốc ngàn năm không được tự do.

Nhưng đó là con trai nàng, vì nàng, hắn không oán không hối.

Nếu không thì Bạch Trạch làm sao có thể để cho nữ nhân kia tiêu dao lâu như vậy? Mà Bạch Trạch là người duy nhất ngoài Tử Hoàng và đan tôn khiến nàng kiêng kị cho nên mới thiết kế bẫy vây khốn hắn.

Hoành Vận cùng Hôi Ưng nhìn nhau cười khổ: "Không phải Bạch Trạch đại nhân đã nói rồi sao, đan tôn sẽ trở về, kêu chúng ta ở đây chờ nàng, ta cũng tin tưởng nữ tử phong hoa tuyệt đại như vậy sao có thể biến mất khỏi đại lục? Cuối cùng sẽ có một ngày nàng cường hãn trở lại."

Đúng vậy, bọn họ vẫn luôn tin chắc nữ nhân cường đại kia nhất định sẽ trở về Trung Châu...

Ánh sáng trắng bao phủ khắp nơi, Mộ Như Nguyệt có chút không thích ứng, nàng giơ tay che ánh sáng chói mắt một lúc sau mới buông tay xuống.

"Nơi này là nơi nào?" Mộ Như Nguyệt nhíu mày, lẩm bẩm.

Đột nhiên một thanh âm từ bên cạnh truyền đến: "Nơi này là thế giới đan thư."

"Đan thư?"

"Đúng vậy, trong tay ngươi cũng không phải đan thư chân chính, chỉ được coi là chìa khóa đan thư mà thôi, chỗ này mới chân chính là đan thư thượng cổ, ta là thần thú thần long bảo hộ đan thư thượng cổ."

"Thần thú?" Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, tầm mắt xuyên thấu qua tầng tầng bạch quang nhìn về phía một khuôn mặt phấn điêu ngọc trác.

Không thể không nói, cái oa nhi kia phấn điêu ngọc trác cực kì đáng yêu, khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười tươi sáng, một đôi mắt to chớp chớp, lông mi thật dài như rừng rậm, thân thể nho nhỏ như cái bánh bao mềm mại làm người ta muốn ôm lấy hung hăng cắn một ngụm.

"Ngươi là thần thú?" Trong lòng Mộ Như Nguyệt chấn động, ở cái đại lục này, trước nay chưa thấy có thần thú xuất hiện.

"Ta xác thật là thần thú....." Tiểu oa nhi cười đáng yêu, nói, "Nhi tử..."

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt tối sầm: "Ngươi có thể nói chuyện rõ ràng chút không? Nhi tử của thần thú không đại biểu là thần thú, nói vậy ngươi không phải là thần thú?"Tiểu oa nhi nghe Mộ Như Nguyệt nói vậy, lập tức đỏ mắt, ủy khuất nói: "Ngươi hung dữ với ta."

"Ta hung dữ với ngươi khi nào?"

"Ngươi chính là hung dữ với ta", hai mắt tiểu oa nhi chứa nước mắt trong suốt lấp lánh, ánh mắt ủy khuất, "Cha mẹ ta đều là thần thú, ta có huyết thống thần thú, sau này cũng có thể trở thành thần thú."

"Vậy cha mẹ ngươi đâu?" Mộ Như Nguyệt nhìn khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của tiểu nãi oa, nhướng mày hỏi.

Tiểu nãi oa lắc đầu, nói: "Không biết, cha mẹ ta xuyên qua không gian rời khỏi thế giới này, không biết đi du lịch ở chỗ nào, nhưng bọn hắn có trở về một lần, nói cho ta biết nơi đó có nhà cao tầng, có thật nhiều xe bò sắt chạy, trên trời còn có chim sắt bay lượn, còn có thật nhiều những cái hộp có người xuất hiện...."

Tiểu nãi oa chớp chớp mắt, nói.

"Ta cũng muốn nhanh trở thành thần thú, xuyên qua không gian đi tìm cha mẹ."

"Nhà cao tầng? Ô tô? Máy bay? TV?" Mộ Như Nguyệt kinh ngạc nhìn tiểu nãi oa, "Chẳng lẽ cha mẹ ngươi đến Trung Hoa?" Chương trướcChương tiếp Báo lỗi chương Bình luận