Chương 5: Sứ Mệnh

Man Trại là một trong tam trại thế lực ở Phong Thạch Quốc. Địa hình nơi này được bao phủ bởi hàng trăm khu rừng lớn nhỏ. Lối đi dẫn từ địa phương khác đến đây vô cùng khó đi và khó tìm, khiến cho nơi này trở thành nơi rất ít người biết đến.

Tuy vậy, nhưng danh tiếng của Man Trại tại Nam Vực và Phong Thạch Quốc vô cùng vang dội. Tất cả là nhờ vào công lao của Man Bân, trại chủ Man Trại.

Man Bân xuất thân là một tiều phu, sau do bất mãn với hoàng thất nên tự lập doanh trại, chiêu binh mãi mã trên đỉnh núi, lấy hiệu mà Man Trại.

Năm ấy, Man Bân đang bế quan tại một hang núi, bất chợt một dao động năng lượng không biết từ đâu khiến ông ta mơ hồ không thể tịnh tâm mà xuất quan trước thời hạn. Khi rời khỏi hang núi, trước mắt Man Bân là một lão già râu tóc trắng như tuyết, thân mặc một bộ hắc bào nhưng đã bị rách rưới, trên người đầy những vết thương mơ hồ có thể nhìn thấy cả nội tạng bên trong. Mặc cho vết thương đang ăn dần cơ thể, lão già thần bí kia vẫn cố hết sức vận dụng toàn bộ huyền khí bên trong cơ thể để phủ lên một vật gì đó trên tay. Giây phút nhìn thấy Man Bân, lão già phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bất chợt muốn rơi xuống bên dưới. Lúc này lão chậm rãi truyền vật đang bế trên tay sang cho Man Bân rồi nhẹ nhàng chỉ về vật đó khẽ nói một chữ, Vương.

Thấy thế, Man Bân cũng tiến lên phía trước, chân đạp lên không trung đón lấy vật mà lão già kia đưa về phía mình.

Giây phút phát hiện ra thứ mình vừa đón lấy là một đứa bé, hai mắt Man Bân như kẻ mộng nhiều năm được cơn tỉnh giấc. Một cảm giác vừa mừng vừa lo ập tới khiến cho tâm trí của lão có chút rối bời. Vui là vì bản thân hắn rất thích trẻ con, đặc biệt là những đứa trẻ như thế này. Còn lo là vì bản thân hắn vẫn chưa có gia đình, trước mắt lại đang theo đuổi một cô nương, thân là một lão già thì làm sao có thể chăm sóc một đứa bé.

Suy nghĩ đó thoáng chóc rồi cũng tan đi. Bế đứa bé trên tay, nhìn nét mặt thơ ngây hồn nhiên của nó khiến cho tâm tư của Man Bân không khỏi động lòng.

- Ngươi từ trên trời được người khác đưa đến tay ta. Lão già kia gọi ngươi là Vương, vậy bản trại chủ sẽ lấy cho ngươi họ Trần, Trần trong trần thế, Vương xuất hiện trong trần thế đi, haha. Lão cười nói.

Dứt câu, từ phía lão già vừa đưa đứa bé cho Man Bân, miệng liền phun ra thêm một ngụm máu đỏ tươi rồi miệng khẽ cười một nét dịu dàng, sau đó từ từ rơi xuống bên dưới.

- Chuyện này cũng quá sức đối với ta. Cứ xem như là một cơ duyên đi vậy. Cứ mang ngươi về trước, dù gì bản trại chủ vẫn chưa có người nối nghiệp, mặc kệ trước đây ngươi là ai, từ giờ liền cho ngươi một thân phận mới. Từ bây giờ ngươi chính là thiếu trại chủ của man trại ta, haha. Man Bân nói.

Dứt câu, lão xoay người rời đi biến mất trong gian bình nguyên vô tận. Ngay khi lão rời đi, từ phía thân thể vị thần bí vừa rơi xuống kia có chút cử động. Lúc này thân thể lão đang nằm trên một khoảng trống, xung quanh đều là ao hồ. Dù cho bản thân gần như sắp trút cạn sinh cơ trong thể, lão vẫn khẽ miệng cười nói.

- Tộc trưởng, lão phu không thẹn sứ mệnh. Minh Tộc ngày sau, nhất định có thể quang đại một lần nữa đứng trên cõi đại lục này. Mong rằng tên gia hoả kia có thể đối xử tốt với Vương tử, lão phu đi trước đây.

Dứt câu, thân thể lão bùng phát từng đợt nổ tung, vỡ ra từng mãnh.