Chương 6: Tùy Phong Khởi Vũ

Trên con đường mòn dẫn đến Phong Thành, Vương Trần tùy ý xoay xoay mấy viên đá trên tay, ngắm nhìn khung cảnh dọc đường đi hắn thầm nghĩ.

Dù không phải là loại ma hạch cao quý, nhưng ma hạch của một con ma thú Sát Lang cấp ba cũng được xem là có chút giá trị. Lần sau khi ta luyện thành Man Hoang Quyết, lúc đó nhất định sẽ đi bắt một vài con, lấy ma hạch đem đến chợ đấu giá đổi lấy quà tốt cho nghĩa phụ. Nghĩa phụ bôn ba nhiều năm như vậy, không biết bên ngoài có gây thù với đám hắc ôn nào không, vẫn nên là tìm một bộ giáp trên người cho an toàn, thêm một bộ cho Hoàng Di đại ca nữa.*

Suy nghĩ của hắn vừa dứt, bên trong rừng một âm thanh ma thú gừ lên khiến hắn hai chân run rẫy nói.

- Không phải chứ. Chỉ vừa nghĩ đến nó là nó xuất hiện sao ? Với thực lực của ta bây giờ thì ma thú cấp ba đối với ta là một con quái vật không thể đối đầu.

Nhưng trái với suy nghĩ của hắn, rằng tiếng gừ kia là của một con ma thú thì từ trên một cành cây, một con vật có hình hài như một con sóc, to chỉ bằng bàn tay, trên đầu nó có hai chiếc sừng nhỏ, miệng thổi ra một ngọn lửa nhỏ màu xanh biếc.

Từ trên cây, nó lao thẳng về phía Vương Trần thổi một ngọn lửa vào vai hắn, khiến hắn cảm nhận cơn nóng như lửa đốt rồi nhảy bắn lên la hét um xùm giữa khu rừng. Nhìn thấy một màn của Vương Trần, con sóc kia liền đứng thẳng người, hai tay chóng nạnh vào eo, đầu lắc lắc nói.

- Đúng là một tên phàm phu. Lửa này của ta là Kim Hoa Thanh Hoả, có thể trị thương đấy.

- Quái thú thì có. Ngươi còn đáng ghét hơn cả đám dơi xanh trong U Minh Cốc mà ta thường gặp. Vương Trần đáp.

- U Minh Cốc sao ? Ở đó cũng có đám lâu la của bọn dư nghiệt kia sao. Nào, mau đưa bản vương đến đó. Con sóc nói.

- Bản vương ? Một con sóc bé tí dám kiêu nghạo xưng vương với thiếu trại chủ ta. Vương Trần nói chưa dứt câu thì bị con sóc thổi liên tiếp một hơi lửa dài vào mông khiến hắn vừa ôm mông vừa chạy về phía trước.

- Lắm lời. Bản vương có việc nhờ ngươi chính là coi trọng ngươi, đồ không biết điều. Con sóc nói.

- Đi thì đi, một con sóc bé tẹo cũng có thể bắt nạt ta. Đợi đến khi ta tấn cấp Sơ cảnh, ngươi chính là phần điểm tâm ăn mừng của thiếu trại chủ ta. Vương Trần nói.

- Sơ cảnh sao ? Hiện tại ngươi chỉ là kẻ đang rèn huyền khí thôi sao. Chả trách ...một kẻ ngay cả sơ cảnh cơ bản nhất cũng không thể đột phá. Thôi đi, bản vương tự đi, không vào U Minh Cốc ngươi bị đám dơi xanh trong đó ăn mất lại phiền phức bản vương dọn xác, ngươi về đi. Con sóc nhỏ nói.

Vương Trần vừa đi vừa xoay người lại phía sau nhìn con sóc nói.

- Ngươi dám xem thường ta. Ta chính là hiện tại không muốn đi. Vào đến U Minh Cốc, ngươi còn phải xem bản thiếu chủ làm sao trị đám dơi xanh kia.

- Ngươi thật sự đã đi vào đến cuối cốc sao ? Đám dơi đó dễ dàng cho nhân loại đi vào như vậy sao. Con sóc nhỏ nói.

- Bọn chúng trời sinh kỵ hoả, chỉ cần mang theo một ngọn đuốc là được. Ngươi biết thổi lửa, hay là ta cắm ngươi vào một thanh cây rồi ngươi làm đuốc cho ta đi vào đấy. Vương Trần cười nói.

Không đợi hắn nói hết câu, con sóc liền thổi thêm một ngọn lửa vào mông hắn, khiến hắn vừa la vừa chạy về phía trước kêu la thảm thiết.

- Đồ đê tiện, bản trại chủ nhất định sẽ đưa ngươi vào món khai vị khi ta tấn cấp.

- Đợi đến lúc đó đi rồi hẳn nói. Con sóc cười đáp.