Chương 4: Tùy Phong Khởi Vũ

Tại một khoảng không gian đầy rẫy vô số các hàng cây, một thân ảnh trung niên nam tử với y phục màu đen đang ngồi xếp bằng, đôi tai liên tục cử động phát ra một dãy huyền khí màu xanh dương về tứ phía xung quanh để cảm nhận một thứ gì đó rồi chậm rãi nói.

- Người này có lẽ ở cách đây không xa. Ta phải nhanh chóng đến đó mới được, Thanh Hoa, Man Bân ta đến với nàng đây.

Nơi này là rừng U Thượng, thuộc địa phận của U Thượng Châu. U Thượng Châu là một trong ba châu đứng đầu đại lục Cổ lục. Tuy sức mạnh của các chủng tộc nơi này không bằng hai châu còn lại nhưng so về tài nguyên thì la châu lục nhất nhì tại Cổ lục địa tàng này.

Giả sử có tên gọi Cổ lục địa tàng là vì nơi này từ thuở trời đất sơ khai, do tích tụ từ những tinh thể năng lượng và huyền khí từ những vụ trụ khác do bão vũ trụ quét qua tạo thành, dần dần nó hình thành và biến dạng thành một lục địa riêng. Cũng vì lý do đó, nên tại Cổ Lục Địa Tàng được ví là một trong số những đại lục bí ẩn của thế gian này.*

Cổ Lục Địa Tàng do hấp thụ huyền khí trời đất mà hình thành, khiến cho tất cả những sinh vật và chủng loài có mặt tại đây hưởng lợi không ít. Không chỉ có thể khai mở linh trí, ngoài ra có thể tiến hoá trở thành dạng người hoặc tiến hoá giống loài.

Về con người cũng như các giống loài khác tại đây tất cả nếu muốn đứng trên đỉnh cao của phiến đại lục này, hoặc trở thành một cường giả chân chính thì chỉ có một con đường duy nhất là tu luyện.

Tại đây, trời đất liên tục toả ra năng lượng, thứ khiến tất cả sinh vật tại nơi này dựa vào đó mà bước trên con đường cường giả. Tu luyện huyền khí tại Cổ Địa được chia thành mười cấp bao gồm; sơ, sư, linh, vương, hoàng, tông, tôn, thánh, Đế.

Nói rồi, vị trung niên nam tử tên Man Bân kia liền đứng dậy, thân hình uốn éo mấy cái vòng quanh rồi nói.

- Đúng là đã có tuổi, chỉ mới ngồi một chút mà xương cốt như thể bị cứng như củi khô đi cả. Giờ này không biết tên tiểu tử Vương Trần kia ở nhà đã chuẩn bị xong bữa tối cho ta chưa nhỉ ? Hay là về xem hắn thế nào rồi đến chỗ Liễu Hoa sau vậy, dù gì bây giờ nàng ấy cũng không có ở phủ.

Dứt câu, vị trung niên nam tử tên Man Bân xoay người, từ dưới chân thổi lên một lốc xoáy nhỏ rồi nhanh chóng biến mất.

Lúc này, tại một doanh trại lớn, xung quanh tứ phía có hàng trăm người đang canh gác. Người nào người nấy đều mặc trên mình một bộ giáp đen, tay cầm giáo nhọn. Nhìn thấy một thanh niên vẻ ngoài tuổi chừng mười lăm, thân mặc áo vải đơn sơ, tay cầm một giỏ thức ăn bước vào, cả đám người canh gác đều đồng thanh hô to.

- Vương Trần thiếu chủ trở về.

Nghe vậy người thiếu niên tên Vương Trần tay phất phất ra hiệu cho đám người kia dừng lại rồi cầm giỏ thức ăn trên tay, đưa lên trước mặt cười nói.

- Nghĩa phụ về chưa.

- Vẫn chưa. Trại chủ đi đâu từ sớm chúng thuộc hạ không biết. Lúc sáng khi ngài ấy đi chỉ biết rằng ngài ấy nói lên rừng U Thượng để tìm một thứ gì đó. Một người đứng cạnh Vương Trần hai tay chấp lại hành lễ nói.

- Trên U Thượng thì có gì để tìm nhỉ ? Ngoài đám ma thú với số thảo dược, nghĩa phụ cũng đâu phải luyện dược sư, mà ở Man Trại này mấy thứ như ma thú hạch lại càng không hiếm, tại sao phải lên đó nhỉ. À à, chắc là tìm cớ chạy sang nghĩa mẫu hụt Liễu Hoa của ta rồi. Các ngươi ở lại canh gác cẩn thận, khi nào nghĩa phụ ta về thì nói lại với ông ấy ta đến Phong Thành có việc. Mà nè, phân phó người nào đó nấu cho nghĩa phụ một bữa cơm hoàn chỉnh, ta đi sớm rồi sẽ về. Vương Trần nói.

Nói rồi hắn tiện tay đưa giỏ thức ăn sang tay một tên lính đứng cạnh. Nhìn giỏ thức ăn trên tay, tên lính bễu mặt, hai tay run rẫy nói với đám người đứng cạnh rằng.

- Ta làm gì với chỗ thịt và rau cá này đây. Chém giết thì lão tử không sợ, còn vào bếp thì không phải nghề của lão tử. Không hợp khẩu vị, Man trại chủ sẽ không giết lão tử chứ.

Đám người kế bên nghe thấy chỉ cười lên rồi phất tay rời đi.