Chương 3: Tùy Phong Khởi Vũ

Tại không gian mịt mờ tối đen, những tiếng va nhau của những sợi xích trói buộc thân thế khiến cho Minh Hồn có chút dao động tâm trí, bất giác khiến ông nhớ lại những giây phút bản thân bị liên minh Tam tộc và Thiên Phủ vây đánh trên đỉnh núi Đế Nha.

Đế Nhai, là một dãy núi dài bởi hàng trăm dãy núi khác nối tạo thành. Điểm khoảng cách giữa mỗi ngọn núi nhỏ là một con rạch nối liền từ biển đến đỉnh núi Bạch Trạch. Sau này, được Nha Đế sau khi tấn nhập Đế cảnh đã kéo lại toàn bộ những ngọn núi lân cận lại thành một dãy, người đời từ đó gọi nơi này là dãy núi Đế Nha.

Bị giam giữ nơi thâm sơn lạnh lẽo tại Thiên Phủ, Minh Hồn thỉnh thoảng lại mơ hồ nhìn thấy một đứa trẻ tuổi tầm ba bốn đang nằm trong một chiếc nôi tre nhìn mình cách đó không xa. Mỗi lần như thế, hai mắt Minh Hồn đều không tự chủ mà lặng lẽ chảy dày hai hàng mi nước mắt. Bất giác trong cơ mơ, Minh Hồn nhỏ giọng  yếu ớt nói.

- Vương nhi ...

Hai tay Minh Hồn cố gắng, bộc phát hắc vụ bên trong cơ thể đến cực hạn cố gắng phá vỡ dây xích nhưng không thành. Mỗi lần như thế, ông đều bị nó phản phệ mà đánh trọng thương. Trải qua vô số năm tháng, sức lực Minh Hồn dần trở nên yếu ớt. Do ảnh hưởng của cấm chú trói buộc mà Thiên Phủ bày ra, nên khả năng hồi phục cũng như trị thương tại các nhà giam nơi này hầu như đều bị giới hạn cực hạn gần như không thể sử dụng.

Nhìn thấy Minh Hồn giẫy giụa với hai sợi dây xích, một giọng nói âm lãnh cùng thân hình gầy gò, tay cầm một cây trượng hình đầu rùa hiện ra nói.

- Chỉ một bước nữa thôi là có thể tấn nhập cảnh giới Đế Cảnh, hôm nay lại biến thành bộ dạng như thế này, Minh Hồn ngươi có phải bây giờ rất hối hận vì năm đó từ chối lời nghị của bản toạ rồi không. Nếu từ đầu Minh tộc các ngươi đầu hàng Thiên Phủ ta thì bây giờ bản thân ngươi có thể tự do bên ngoài, tộc nhân cũng không bị đuổi cùng giết tận như hôm nay. À mà tiện đây, bản toạ muốn nói ngươi nghe một việc, con trai của ngươi, hiện đang được các hộ pháp của bản Thiên Phủ truy tìm, có lẽ sẽ sớm cho cha con hai người đoàn tụ với nhau thôi.

Nói xong, người thần bí tự xưng bản toạ kia cười to rồi quỷ dị biến mất, để lại một mình Minh Hồn giữa không gian mù mịt.

Hai tay Minh Hồn siết chặt, giận không thể phá hủy hai sợi xích này mà xông ra ngoài tìm con trai, hai mắt ông ướt lệ, khí tức bên trong cơ thể cũng toả ra một hơi uy áp màu đen dày đặc bao lấy thân thể ông, nhưng nhanh chóng bị thứ gì đó tại không gian nơi này phá vỡ.

Lúc này, từ phía xa, một góc không gian tại nơi này, vị thần bí xưng danh bản toạ kia kia lại quỷ dị xuất hiện. Đi cùng ông có hai vị nam trung tử tóc bạc, thân mặc lục bào chấp tay cung kính nói.

- Tộc trưởng, ngài lần này xuất quan liền cho gọi hai chúng tôi về là có việc gì ?

- Các ngươi cùng nhau đi về phía Nam Vực, đưa về đây cho ta tên nghiệt súc hậu duệ của Minh tộc, ta không muốn nuôi lấy hậu hoạ về sau, cho nên các ngươi khi tìm thấy hắn, nếu có thể bắt sống được thì tốt, bằng không bản tộc trưởng chỉ cần một bộ thi thể cùng với vật kia là được. Vị thần bí tộc trưởng kia nói.

Dứt câu, hai thân ảnh nam trung tử tóc bạc phía sau chấp tay cung kính từ biệt, sau đó một vết nứt không gian từ phía sau lưng hai người nứt ra, cứ vậy mà hai người xoay người bước vào rồi biến mất.